Nữ nhân không thể giải thích rõ ràng, bị tiều phu tưởng nàng trộm đổi của người ta, lại bị tiều phu hành hung.
Vừa hay bị nó đang trông coi ở bên ngoài nhìn rõ ràng tình cảnh này, nhìn nữ nhân bị đánh, nó tức giận xông vào trong phòng há miệng để lộ ra răng nanh, cắn mạnh vào cổ họng tiều phu.
Khoảnh khắc đó, nữ nhân và hài tử trong phòng đều sợ đến ngây người.
Ta vốn tưởng các nàng sẽ biết ơn ta, lại không ngờ trong lúc nữ nhân ngơ ngác lại cầm cây búa kia lên, hung hăng đập vào trên đầu ta.
Trong nháy mắt ý thức biến mất, ta nhìn vết bớt trên mặt nữ nhân lộ ra vẻ khó hiểu và hoang mang.
Thập thế luân hồi.
Trong đại điện, tất cả mọi người nhìn Triệu Khách khi thì cười to, khi thì hung tàn như bị mê muội.
Trong chốc lát, Ải Cước Hổ và Miêu Đạo Nhất không khỏi lo lắng cho Triệu Khách.
Tam Giới miệng tụng diệu pháp, Phât Đà sau lưng nâng Luân Hồi phật luân trong lòng bàn tay lên, hình ảnh mỗi một thế của Triệu Khách đều chiếu rọi trên phật luân.
Một đời vừa rồi là thương lang, một thế bây giờ lại biến thành một tên khất cái.
Mặc dù là người nhưng vẫn đau khổ, trong sự lạnh lẽo khốn khó bị ép phải ăn hài cốt đồng bạn mới có thể còn sống.
Khó khăn lắm mới sống sót, lại theo ôn dịch bộc phát mà chết trong ôn dịch.
“Móa nó, lão hòa thượng này giở trò lừa bịp!”
Trong lúc ngạc nhiên, Ải Cước Hổ đột nhiên hiểu suy nghĩ của Tam Giới, toàn bộ đau khổ trên thế gian gia trì ở trên người đoàn trưởng nhà mình, đây hoàn toàn là muốn tru tâm.
Chờ tâm chết rồi, ý chí bị hủy diệt.
Đến lúc đó, cho chút ngon ngọt cũng là tốt nhất.
Thật ra suy nghĩ của Ải Cước Hổ không sai, Tam Giới dùng Thập thế luân hồi, mỗi một thế đều nhằm vào thất tình lục dục của con người.
Nhân gian bách thái, thế gian đau khổ.
Mười thế thê lương trên người mới có thể khiến người ta hiểu được thế giới này là bể khổ.
“Tam Giới hòa thượng, ngươi làm như vậy không phải độ hắn, mà là phá hủy hắn.”
Trên mặt Lý Chí Thường bùng lên vẻ giận dữ, Ải Cước Hổ cũng có thể nghĩ thông suốt đạo lý đó, sao Lý Chí Thường lại không hiểu.
Điều này còn đáng hận hơn quyển Bồ Tát kinh kia, Bồ Tát kinh chỉ mê hoặc lòng người, chờ Phật pháp tu vi đến trình độ nhất định tất nhiên sẽ tỉnh táo lại, nhưng khi đó ván đã đóng thuyền.
Về phần không tỉnh được, vậy đừng tỉnh là được, Phật môn không thiếu chút cơm này.
So sánh ra, Thập thế luân hồi của Tam Giới hòa thượng lại xóa bỏ nhân tính một người từ trên căn bản.
Tương lai sẽ chỉ thấy một con rối, một tượng gỗ không có tình cảm.
“A di đà Phật, thế gian như khổ hải vô nhai, nếu hắn chịu quay đầu một bước sao lại thê lương như thế, nhân quả tạo hóa có liên quan gì với bần tăng.”
Tam Giới đưa tay chỉ, trong Luân Hồi phật luân chiếu rọi cả đời Triệu Khách.
Một thế này hắn hóa thân thành nữ tử, cũng bị bán vào thanh lâu.
Cả đám người xung quanh thấy thế không khỏi trợn to mắt nhìn, đặc biệt là những hào môn quyền quý đó đều cực kỳ hưng phấn.
Ở trong mắt bọn họ, bản thân xuất thân bất phàm, bẩm sinh đã là quý tộc.
Tất nhiên bọn họ khinh thường qua lại với người bình thường, lúc này thấy hình ảnh thê thảm bi kịch của tên Hán gia tử Triệu Khách này, lại nhìn đến say sưa ngon lành, vì bọn họ rất hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh.
“Hừ!”
Sắc mặt Lý Chí Thường lạnh băng, chẳng thèm để ý lý do thoái thác của Tam Giới, ngón tay gảy ra, bốn thanh kiếm ngọc khuấy động ra đạo văn mênh mông.
Tam thiên đạo tạng hòa hợp thành một luồng khí vận vô hình, nhập vào Luân Hồi phật luân trên tay Phật Đà sau lưng.
Hắn ta không có cách nào thay đổi việc Triệu Khách đã bị cuốn vào Thập thế luân hồi, cũng không có cách nào cưỡng ép hắn tỉnh lại.
Điều duy nhất có thể làm là mở ra một đầu sinh cơ cho Triệu Khách.
Rốt cuộc một sợi sinh cơ này là cái gì, ngay cả Lý Chí Thường cũng không thể nói rõ ràng, đạo đồ huyền diệu, chỗ huyền diệu lại không phải từng câu từng chữ có thể ngôn luận.
“Ha ha ha, đánh! Đánh chết hắn!”
Đúng vào lúc này, mọi người phát ra một tràng tiếng cười như thủy triều.
Trong hình ảnh, nữ nhân không muốn đi tiếp khách bị đám lưu manh thanh lâu quật trên mặt đất, một roi tiếp một roi đánh rách da thịt của nữ nhân.
Đánh đến mức nàng kêu rên liên hồi, chỉ trong chốc lát đã mở miệng xin tha.
Thấy thế, sắc mặt Ải Cước Hổ và Miêu Đạo Nhất đều khó coi đến cực điểm.
Lúc thấy nữ nhân yên lặng cúi đầu xuống, lựa chọn đi tiếp khách, cuối cùng Miêu Đạo Nhất đã nổi giận.
“Đại sư, nơi này là Lưu Ly đăng hội của Tam công tử, ngài và chưởng giáo chân nhân muốn luận Phật Đạo, chắc chắn phải là hình ảnh cao nhã, sao hình ảnh ô uế như thế có thể xuất hiện ở đây.”
Tam Giới hòa thượng nghe vậy, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Miêu Đạo Nhất, trong đôi mắt đục ngầu kia bắn ra một sợi Phật quang.
Điều này khiến Miêu Đạo Nhất sinh ra một loại cảm giác bị thăm dò mãnh liệt, sắc mặt thay đổi, Miêu Đạo Nhất hơi vung tay lên một viên bảo châu kỳ lạ đã xuất hiện trong lòng bàn tay.
Bảo châu nổi lên ánh sáng kỳ lạ bao bọc Miêu Đạo Nhất, hoàn toàn ngăn cách ánh mắt của Tam Giới.
“A! Thú vị!”