Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2188 - Chương 2188 - Thập Thế Luân Hồi Vs Tam Thiên Đạo Tạng (2)

Chương 2188 - Thập thế luân hồi vs Tam thiên đạo tạng (2)
Chương 2188 - Thập thế luân hồi vs Tam thiên đạo tạng (2)

Thấy thế, Triệu Khách dứt khoát không áp chế Phật lực trong cơ thể nữa, so với bị động chống cự, không bằng chủ động chống lại.

Trong lòng Triệu Khách mặc niệm Bạch cốt quan, môn thần thông Phật môn này đến từ Bạch Mã tự, là cách Trúc Cơ tốt nhất trong Phật giáo.

Lúc Triệu Khách niệm tụng Bạch cốt quan, trong chốc lát chỉ thấy cả người Triệu Khách Phật quang tùy ý.

“Không tốt, hắn sắp không cầm giữ được nữa.” Miêu Đạo Nhất thấy tình cảnh này, không khỏi thấy căng thẳng thay cho Triệu Khách.

“Hừ!”

Đúng vào lúc này, trong lỗ mũi Lý Chí Thường phát ra một tiếng hừ lạnh, ngón tay nhẹ gảy, chỉ thấy bốn thanh kiếm ngọc trong hộp ngọc lượn vòng lên, thân kiếm bay thấp, treo bốn góc quanh Triệu Khách.

“Ông!”

Bốn thanh kiếm ngọc bắn ra một sợi đạo vận, kinh văn bên trên vụt sáng, vô số kinh văn lăn lộn cùng một chỗ, trên thân mỗi một thanh kiếm đều huyền ảo hợp thành một chữ, ghép lại với nhau lại là “Đạo pháp tự nhiên”.

Đạo vận vô hình nối thành một mảnh, giống như một cái chén lớn ụp ngược xuống, chiếu vào đỉnh đầu Triệu Khách.

Trong chốc lát, trước mặt Triệu Khách lại xuất hiện hình ảnh sơn hà nhật nguyệt.

“Hóa hồ kinh, ngươi dám cất giấu ngụy kinh!”

Sau khi ánh mắt Tam Giới nhìn bốn thanh kiếm ngọc lại trở nên sắc bén.

“Hóa hồ kinh? Đây không phải kinh thư đã sớm bị thiêu hủy sao?”

A Đại ngạc nhiên nói.

Ngọn nguồn gây ra biện luận Phật Đạo lần trước cũng là lão tử Hóa hồ kinh, sau lần biện luận Phật Đạo thứ nhất đã bị hạ lệnh thiêu hủy kinh thư này.

Không ngờ Lý Chí Thường lại dám công khai vi phạm lệnh cấm của triều đình.

Trong lúc mọi người hoảng sợ, vẻ mặt Lý Chí Thường như thường, ngón tay cách không gẩy một cái, ngọc kiếm trước mắt lại ánh sáng ngút trời.

Phong cảnh trước mặt Triệu Khách thay đổi, một mảnh thương hải xuất hiện ở trước mặt cuốn lên sóng lớn vạn trượng gần như muốn cắn nuốt hắn, chỉ trong chớp mắt sau lại thấy sóng biển lui xuống lộ ra cẩm tú sơn hà, thương hải tang điền cũng thoáng qua trước mặt Triệu Khách.

“Đây cũng không phải là Hóa hồ kinh, mà là Tam thiên đạo tạng của Đạo gia ta.”

Ánh mắt Lý Chí Thường như điện, những năm qua vì đối phó tà kinh của Phật môn, hắn ta khổ tâm bế quan dẫn dắt đệ tử môn hạ chỉnh lý lại điển tịch Đạo gia, cuối cùng đã sáng chế ra môn Tam thiên đạo tạng này.

Mặc cho ngươi Phật pháp vô biên, cũng có địch lại đại đạo tam thiên của hắn ta.

“Thủ đoạn tốt!”

Tam Giới không khỏi khen ngợi nhưng vẻ mặt lại trở nên cuồng nhiệt, ngón tay kết xuất Luân Hồi ấn, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Triệu Khách: “Tiểu hữu có phúc lớn, từ khi ta tự mình lĩnh hội phương pháp này đến nay, đây là lần đầu tiên thi triển, phiền tiểu hữu nhận xét một hai.”

Không đợi Triệu Khách hoàn hồn, bóng dáng Tam Giới đã dần mông lung, bóng dáng như hợp lại với Phật Đà sau lưng trở thành sự khống chế duy ngã độc tôn.

“Thập thế luân hồi!”

Thần âm thật lớn truyền đến khiến mọi người ngây người, trong chốc lát Triệu Khách đột nhiên phát hiện thế giới trước mắt đang thay đổi, thân thể của hắn cũng đang thay đổi.

Thập thế luân hồi.

Triệu Khách cảm thấy sơn hà trước mắt vỡ nát, linh hồn như bị rút ra khỏi thân thể.

Một giây sau, khi hắn tỉnh lại, dáng vẻ của hắn đã biến đổi, là chó?

Không! Là một con sói.

Lông sói màu đen, một đôi mắt màu xanh lam mở ra nhìn thế giới trước mặt.

Thời gian như bạch câu qua khe cửa, nó lớn lên từng ngày, bắt đầu đi theo bầy sói săn thức ăn.

Chỉ có điều nó còn trẻ không có kinh nghiệm, lúc săn bắt một con lợn rừng lại bị răng nanh bén nhọn của lợn rừng xé mở một lỗ thủng ở bụng.

Bầy sói bó tay không có cách nào với vết thương của nó, sau khi làm bạn một khoảng ngắn ngủi lại bỏ nó xuống rời đi.

Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, dù là phụ mẫu của nó cũng chưa chắc thay đổi được pháp tắc tự nhiên.

Lúc nó sắp chết, một nữ hài xuất hiện mang đến sinh cơ mới cho nó.

Nụ cười của nữ hài rất ngọt, trên khuôn mặt gầy gò có hai cái lúm đồng tiền bé nhỏ, chỉ có điều bên mắt trái có một ấn ký màu đen.

Nữ hài khâu lại vết thương cho nó, sau đó đưa miếng thịt khô trên người cho nó, quay người rời đi trong tiếng gọi ầm ĩ của đại nhân.

Ánh mắt nó nhìn chằm chằm bóng lưng nữ hài, yên lặng ghi nhớ khuôn mặt này trong lòng.

Dựa vào miếng thịt khô do nữ hài để lại, nó vượt qua năm ngày dài dằng dặc ở trong bụi cỏ, cho đến khi vết thương khép lại mới chậm rãi giãy giụa đứng lên.

Hai năm sau, nó trở thành một tên thợ săn ưu tú, đồng thời giết chết Lang vương cao tuổi, trở thành Lang vương mới trong bầy sói.

Một lần trùng hợp nó gặp lại nữ hài kia, tuy thời gian vội vàng nữ hài đã biến thành phụ nhân, nhưng nó có thể nhận ra qua vết bớt trên mặt.

Nữ hài đã lập gia đình nhưng cuộc sống cũng không tốt, nàng gả cho một tiều phu không có bản lĩnh gì.

Có đôi khi, trong nhà căn bản không có thóc gạo dư thừa, lúc này đã là mùa đông, nhìn nàng ôm hài tử co quắp trước nồi hơi nấu cây cỏ, nó săn giết dã trư để lại trước cửa nhà nàng.

Nó chỉ đơn thuần hy vọng nó có thể cho nàng một ít thức ăn.

Ngày thứ hai sau khi nữ hài nhận được đồ ăn, nam nhân của nàng quay về, sau khi tiều phu thấy thịt trên bàn lại vặn hỏi thịt ở đâu ra.

Bình Luận (0)
Comment