“Hắn?? Hắn điên rồi sao?”
Mặc dù mạng người Hán không phải là mạng, nhưng sau khi thấy Triệu Khách làm ra hành động ngoài dự đoán như thế vẫn khiến sắc mặt mọi người thay đổi, không hiểu Triệu Khách đang làm cái gì.
Ngay cả Miêu Đạo Nhất cũng không khỏi thấy căng thẳng thay cho Triệu Khách.
Nhưng sau khi Ải Cước Hổ thấy cảnh này lại thở phào một hơi, ít nhất hành động của Triệu Khách đã nói rõ suy nghĩ của hắn không bị khống chế thật.
Trong chớp mắt bốn thanh kiếm ngọc lần lượt bị Triệu Khách cướp lấy, cắm vào trên người.
Máu tươi tràn ra theo vết thương của Triệu Khách, nhuộm đỏ quần áo trên người khiến bản thân biến thành người máu sống sờ sờ.
“Ta thấy lúc này cũng không giống nhập Phật, nhìn thế nào cũng giống nhập ma chứng!”
Ánh mắt Lý Chí Thường lạnh lùng nhìn về phía Tam Giới,
Trên mặt Tam Giới bao trùm một tầng mây mù, đối mặt với câu vặn hỏi của Lý Chí Thường, một người am hiểu hùng biện như hắn ta lại nghẹn lời, không biết nên đáp lại như thế nào.
“Mau nhìn!”
Đột nhiên có người chỉ hình ảnh trên phật luân.
Mọi người ngẩng đầu, lập tức bị hình ảnh trước mặt dọa cho ngẩn ngơ.
Trong thanh lâu, từng cái đầu bị treo ở trong phòng, chồng chất như núi.
“Cứu mạng!”
Theo tiếng kêu thảm thiết, mọi người chỉ thấy tú bà thanh lâu trước đó ngồi trước bàn ăn, hai chân của nàng bị đinh sắt to bằng ngón cái đóng đinh trên ghế, trên bàn chân đã là một mảnh máu thịt be bét.
Ở trước mặt là một chồng bánh bao cao cao.
“Ăn cho ta! Ngươi dám dừng lại, ta sẽ cắt bỏ một miếng thịt của ngươi.”
Nữ nhân ngồi bên cạnh nàng đặt con dao thái cầm trên tay ở cổ nàng, ép nàng phải ăn hết bánh bao trên bàn.
Loại bánh bao làm ra từ hoa màu này là món ngon cầu còn không được với nhà cùng khổ, nhưng lúc này lại trở thành cơn ác mộng của tú bà.
Phần lớn những cái bánh bao này đều nửa sống nửa chín, thậm chí trong đó có cái còn sống nguyên.
Hương vị vừa mặn vừa cay còn vừa đắng, nàng thề mình chưa bao giờ nếm cái bánh bao nào khó ăn như vậy.
Bánh bao như được ngâm trong nước muối, ăn ở trong miệng vừa mặn vừa đắng.
Nhưng nàng cũng không dám dừng lại, vì chỉ cần dừng lại nữ nhân bên cạnh sẽ không chút do dự cắt một dao lên đùi mình.
Sau khi tú bà ăn mấy cái bánh bao, chỉ cảm thấy bụng đã sắp căng ra lại không dám dừng, chỉ có thể cầm cốc nước bên cạnh uống.
Cũng không biết đã ăn bao nhiêu cái bánh bao, sắc mặt tú bà đột nhiên vặn vẹo thành một đoàn, cảm giác trong bụng đau đớn xoắn nát.
Lúc này, nữ nhân chặn miệng tú bà, dùng dây thừng trói lại đề phòng nàng nôn ra, lạnh lùng ngồi ở bên cạnh.
Theo thời gian trôi qua từng giây từng phút, bụng tú bà bắt đầu trướng lên, những phần bột nửa sống nửa chín kia bắt đầu lên men ở trong bụng nàng.
Cũng không lâu lắm, bụng tú bà phồng lên như nữ nhân mang thai mười tháng.
Thân thể tú bà không ngừng giãy giụa, cơn đau dữ dội khiến nàng sắp hỏng mất.
Cho ăn vỡ bụng còn tốt hơn chết đói, đây là suy nghĩ của phần lớn mọi người.
Nhưng trên thực tế cơn đau khi ăn vỡ bụng còn khó chịu hơn chết đói gấp trăm ngàn lần, đặc biệt sau khi đống bột nửa sống nửa chín trong bụng nàng bị trộn với nước, bắt đầu quá trình phồng lên.
Đây thật sự sống không bằng chết.
Chờ đến sáng hôm sau, cuối cùng vị tú bà thanh lâu này không chịu nổi đau khổ chết đi.
Lúc sai dịch của nha môn chạy đến, bụng tú bà đã gần như sắp no nổ, vành bụng thật mỏng còn mỏng hơn tờ giấy.
Lúc sai dịch nha môn chuyển xác, cuối cùng cái bụng không chịu nổi trọng lượng của thứ bên trong, “xì” một tiếng rách ruột vỡ bụng, hình ảnh kia khiến người ta không rét mà run.
Về phần nữ nhân kia, lúc này đã sớm cải trang cách ăn mặc, trời vừa sáng cổng thành mở ra đã vội trốn khỏi thành.
Trong chớp mắt nữ nhân kia đã biến hóa, biến thành một tên thổ phỉ, thậm chí không tốn mấy năm đã trở thành thủ lĩnh sơn phỉ lớn nhất ở địa phương.
Ở trong phật luân, thời gian của nữ nhân như thoi đưa nhưng trong hiện thực chỉ là chớp mắt, mọi người nhìn nữ nhân nhu nhược này biến thành ma đầu hung ác tàn nhẫn.
Trong chốc lát nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Tam Giới hòa thượng.
Thấy thế, Tam Giới hòa thượng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Có nhân ắt có quả, thiện ác tất báo, chư vị không thể so với nhân quả tuần hoàn.”
Lúc đang nói chuyện, Tam Giới hòa thượng chắp tay trước ngực tiếp tục tụng kinh văn.
Trong chốc lát, phật luân chuyển động, thoáng cái đã qua đời sau, một thế này nữ tử đã biến mất, thay vào đó là thân thể một con lợn.
Tam Giới hòa thượng thấy thế mỉm cười nói: “Một thế trước làm ác, một thế này phải đền.”
“Ngươi con mẹ nó quá đáng!”
Ải Cước Hổ nhảy ra, tuy hắn ta e ngại Tam Giới hòa thượng nhưng sau khi thấy đoàn trưởng của mình chuyển thế thành một con lợn ở trong hình ảnh, một chậu lửa giận bùng lên, cũng có lòng muốn liều mạng với Tam Giới.
Đây không phải gian lận rõ ràng sao?
Ải Cước Hổ mở miệng mắng, lại thấy Tam Giới lạnh lùng liếc nhìn về phía mình, sắc mặt Ải Cước Hổ thay đổi như thấy một tôn Phật Đà đang quay người về phía hắn ta.
Phật uy mênh mông khiến thân thể hắn ta không tự chủ được run rẩy.
“Hừ, ta còn tưởng Thập thế luân hồi của Tam Giới đại sư có gì xảo diệu, thì ra chỉ là một môn nhiếp tâm huyễn thuật mà thôi.”