Đúng vào lúc này, Lý Chí Thường đột nhiên cười ha hả.
Ánh mắt nhìn vòng ánh sáng trong ngực Phật Đà, trong chốc lát hiểu rõ sự ảo diệu của bộ Thập thế luân hồi mà Tam Giới hòa thượng nghĩ ra.
Chẳng qua là tà thuật thu hút tâm thần người ta.
“Ở trong mắt Lý chân nhân, e rằng thần thông Phật môn đều là tà thuật, A di đà Phật, ngã Phật từ bi, chỉ là nhân quả tuần hoàn báo ứng xác đáng mà thôi.”
Tam Giới hòa thượng không thèm để ý đến lời nói của Lý Chí Thường, chỉ con Heo mập đang ngoan ngoãn chờ chết ở trong phật luân, khuôn mặt mỉm cười, ung dung không vội.
Nhưng vừa nói xong, Tam Giới hòa thượng đã sắp không cười được nữa.
Trong hình ảnh sau lưng, rõ ràng con heo rất ngoan ngoãn đã sắp bị đồ phu giết, lại thấy con heo này đột nhiên phát cuồng lao vào trong ngực đồ phu, sau đó há miệng cắn cổ tay đồ phu.
Trong chốc lát, máu tươi chảy ròng ròng, ngay lúc đám người còn chưa tỉnh táo lại đã thấy con heo này nhảy lên, phá tan cửa sân xông ra ngoài.
Chờ đến khi mọi người đuổi theo, con heo đã mất bóng dáng.
Tất cả mọi người trong đại điện đều nghĩ một thế này đã kết thúc vội vàng, lại phát hiện thời gian trôi qua cực nhanh, con heo này lại tu thành yêu quái.
Không chí chiếm đoạt rừng núi xung quanh, còn mê hoặc dân chúng địa phương xây một tòa miếu thờ cho nó.
Mỗi ngày làm mưa làm gió, bắt nạt cả nam lẫn nữ, hàng năm thôn dân không chỉ phải cung cấp rất nhiều kim ngân, còn phải đưa cô nương trong thôn làm nha hoàn ba năm cho nó.
Đáng hận hơn là, con heo yêu này còn giết sạch sành sanh hòa thượng gần đó.
Nhìn đến đây, Tam Giới tức đến xanh cả mặt, trong lúc mơ hồ phát hiện hơi không đúng.
Nghĩ vậy, Tam Giới hòa thượng lại xoay chuyện Luân Hồi phật luân sau lưng.
Nhưng lần này hắn ta đặc biệt phân ra một sợi nguyên thuần, theo kinh văn hòa vào vòng luân hồi của Triệu Khách.
Một thế này, Triệu Khách trở thành một tên thư sinh thi rớt, vốn phải làm một thư sinh nghèo rớt mùng tơi cả một đời, cuối cùng năm tám mươi tuổi thi đậu tú tài, kết quả quá vui mừng mà chết.
Nhưng trong phật luân này, thư sinh căn bản không tiếp tục thi nữa, ngược lại dựa vào việc ngồi bên cạnh trường thi làm ăn.
Chỉ trong mấy năm việc làm ăn càng làm càng lớn, trực tiếp dùng tiền mua một quan chức, mỗi ngày ăn chơi đàng điếm, sống thoải mái như thần tiên.
Trong đại điện, tất cả mọi người nhìn nhau, không phải nói là mười thế đau khổ sao?
Đã nói là nhân quả báo ứng mà?
Trong lúc mọi người ngạc nhiên, lại thấy một tên hòa thượng xuất hiện trong phật luân.
“Là Tam Giới đại sư?”
Hòa thượng mặc áo cà sa, trong tay cầm thiền trượng, vẻ mặt trang nghiêm bảo tướng, hoàn toàn khác với Tam Giới đã nhập định ở trong hiện thực nhưng bề ngoài lại không có thay đổi gì.
Tam Giới trong phật luân chặn ngang trước kiệu của Triệu Khách, chắp tay trước ngực nói: “A di đà Phật, thí chủ cần gì phải nghịch thiên mà đi như thế.”
Nói xong lời này, phòng ốc xung quanh vỡ vụn, kiệu phu và người đi đường lập tức phân mảnh như bọt nước.
Cỗ kiệu hóa thành từng điểm ánh sáng, trong giây lát bay lên như bồ công anh bị gió thổi, để lộ ra bóng dáng của Triệu Khách.
Nhìn thế giới xung quanh lặng yên biến thành một mảnh hỗn độn, trên mặt Triệu Khách lộ ra vẻ kinh sợ, hoảng hốt chỉ vào Tam Giới nói: “Lớn mật, ngươi là yêu nghiệt phương nào! Muốn hành thích bản quan, cẩn thận bản quan tru di cửu tộc.”
Thấy thế, da mặt Tam Giới không khỏi giật giật, đôi mắt híp thành một đường thẳng nhìn Triệu Khách từ trên xuống dưới: “Ngươi đã sớm tỉnh không phải sao?”
Vì xác định tình huống của Triệu Khách, hắn ta đặc biệt quan sát một thế này của Triệu Khách, càng nhìn càng nghi ngờ tên này đã sớm tỉnh.
Đối mặt với sự nghi ngờ của Tam Giới, cuối cùng trên khuôn mặt Triệu Khách đã nở nụ cười quen thuộc.
“Hắc hắc, tỉnh hay mê có gì khác biệt, Thập thế luân hồi, không phải đây mới là đời thứ sáu à?”
Đúng vậy, từ một đời nữ nhân kia, hắn đã tỉnh lại nhưng lúc đó chỉ là sự thức tỉnh ý thức rất yếu ớt.
Cho đến khi Lôi Mẫu tiếp quản quyền khống chế thân thể, dùng kiếm ngọc đâm hắn bị thương kích hoạt năng lực bị động “Ý chí sắt thép” của con tem Lão binh, hắn mới hoàn toàn tỉnh lại.
“Thì ra là thế, nếu đã tỉnh cần gì ngụy trang tiếp như vậy.”
Vẻ mặt Tam Giới càng ngày càng khó coi, trong lòng không khỏi dấy lên sóng lớn ngập trời, Thập thế luân hồi là đòn sát thủ mà hắn ta đặc biệt chuẩn bị cho lần biện luận Phật Đạo này.
Tại sao có thể bị phá bỏ tùy tiện như thế?
“Chẳng lẽ là Tam thiên đạo tạng của Lý Chí Thường?”
Nghĩ đến đây tâm thần Tam Giới nặng nề, nếu Tam thiên đạo tạng của Lý Chí Thường khắc chế Thập thế luân hồi của mình, Phật môn bọn họ sẽ gặp nguy hiểm trong lần biện luận Phật Đạo này.
Tam Giới đã không định chơi tiếp với Triệu Khách, vẻ mặt hòa hoãn chắp tay nói với Triệu Khách: “Xem ra trong lòng thí chủ hoang mang quá nặng, thứ cho bần tăng bất lực.”
Tam Giới nói xong muốn rời đi, gọi một sợi nguyên thân này về cơ thể.
Nhưng Triệu Khách nghe vậy lại cười to nói: “Cũng không phải, cũng không phải, không phải ta hoang mang quá nặng, mà là đại sư quá ngu!”
“Ừm?” Vẻ mặt Tam Giới ngẩn ngơ, không ngờ Triệu Khách dám nhục mạ mình như thế.