Ý cười trên mặt Triệu Khách càng thêm rõ ràng, tiến lên một bước, giọng nói trở nên lạnh băng: “Sao nào, ngươi còn không tin? Vậy ngươi thử xem ngươi có thể đi được hay không.”
Trong nháy mắt lời nói rơi xuống, Triệu Khách đột nhiên nện một quyền xuống đầu Tam Giới.
“Thật to gan!”
Tam Giới giận quá hóa cười, ánh mắt nóng rực như lửa, không ngờ Triệu Khách lại dám ra tay với hắn ta, thật sự ngông cuồng đến cực điểm.
Hắn ta vung thiền trượng trong tay lên, bắn ra Phật quang sáng chói.
Trong chốc lát thiền trượng tỏa ra Phật quang ngập trời, che trời phủ đất như thần trụ thông thiên, vô cùng to lớn.
Cảnh tượng này thật sự quá đáng sợ, sơn hà vỡ vụn, hư không vặn vẹo.
Cũng không phải thiền trượng lớn hơn, mà là Triệu Khách nhỏ đi.
Phật quang bao phủ xuống khiến không gian xung quanh Triệu Khách co nhỏ lại thành một hạt vàng, khiến hắn muốn tránh cũng không được.
Đại Trí hòa thượng sư đệ của hắn ta cũng biết môn thần thông này, chính là Súc địa thành thốn chi pháp.
Nhưng thần thông này nằm trên tay Tam Giới lại đã biến hóa đến trình độ khó lường.
Thu nhỏ không gian mười dặm xung quanh Triệu Khách chỉ còn lại kích cỡ một hạt vừng, dù Triệu Khách là Tôn hầu tử chuyển thế, một mình cũng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của hắn ta.
Có thể thấy dù Tam Giới hòa thượng trước mắt chỉ là một sợi nguyên thần, nhưng thực lực cũng mạnh đến mức mà người ta chưa từng nghe thấy.
Trong lòng Triệu Khách thấy ngạc nhiên với thực lực của Tam Giới hòa thượng, nếu đổi lại là trong hiện thực, e rằng hắn đối mặt với Tam Giới hòa thượng cũng chỉ có thể trốn vào Đại Hạ đỉnh chật vật bỏ chạy, không có cả sức để đánh một trận.
Tu vi Phật đạo của tên này đã đến trình độ đăng phong tạo cực.
Nói không chút khách sáo, người có thể đánh bại Tam Giới hòa thượng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, trừ khi Trùng Dương chân nhân lại nhảy ra khỏi quan tài một lần nữa.
Nhưng đó là ở trong hiện thực, hiện tại Triệu Khách lại không sợ hắn ta chút nào.
Hắn vung Nhiếp nguyên thủ lên, hai tay xé rách vòm trời trước mặt, sơn hà nhật nguyệt xung quanh cũng bị Nhiếp nguyên thủ hút vào trong lòng bàn tay, đây là quyền pháo mà Vương Ma Tử truyền thụ cho Triệu Khách.
“Ầm!”
Bàn tay lớn che trời đánh vào thiền trượng trên đỉnh đầu, trong lòng bàn tay Triệu Khách bộc phát ra đạn khí khủng bố, nổ tung trước thiền trượng.
Lực lượng cường đại khiến bầu trời như bị xé nứt, xuất hiện một cái lỗ màu đen to lớn.
Tam Giới hòa thượng không ngờ Triệu Khách lại có lực lượng như vậy, thiền trượng trong tay suýt thì tuột khỏi tay, thân thể bay lùi lại, chỉ trong ba năm bước bóng dáng như đã tránh khỏi ngàn mét.
Một đôi mắt hờ hững lạnh lẽo nhìn Triệu Khách, trong lòng vừa sợ vừa giận.
“Thấy kỳ quái vì sao ta lại có thực lực như vậy hả?”
Triệu Khách cất bước về phía trước, không gian xung quanh vốn bị co nhỏ thành khoảng hạt gạo dần mở ra theo sự di chuyển của Triệu Khách, hai con ngươi như điện lạnh lẽo nhìn về phía Tam Giới.
“Ngươi…”
Ánh mắt Tam Giới hòa thượng cẩn thận quan sát Triệu Khách, trong lòng thật sự thấy rất hoang mang, đây không phải thực lực mà tiểu tử này nên có?
Nhưng hắn ta lại không nghĩ ra được, rốt cuộc chỗ nào xuất hiện vấn đề.
“Ngươi sáng tạo ra Thập thế luân hồi, thật ra trước đây không lâu ta trùng hợp gặp một đạo sĩ toán mệnh, hắn cũng có năng lực tương tự, thế nhưng năng lực của hắn ta càng hoàn thiện hơn ngươi, ít nhất đã là một cái vòng lặp vô hạn, lúc ấy ta suýt nữa không ra ngoài được.”
Người mà Triệu Khách nói đến chính là một trong mười người đứng đầu đã chết, Đãng Trầm.
Thập thế luân hồi do Tam Giới hòa thượng sáng tạo kém hơn Mộng tẩm thuật của Đãng Trầm không chỉ một chút.
Đây hoàn toàn là một vòng lặp vô hạn, trực tiếp phong ấn ý thức của hắn vào chỗ sâu nhất trong tiềm thức, cho dù với trạng thái ý thức của hắn cũng không thể thoát ra được.
Lúc ấy hắn có thể tránh thoát, hoàn toàn là vì tình huống của hắn rất đặc thù, dựa vào cửa sau trong tư duy ý thức của hắn mới có thể thoát ra được.
Nhưng Thập thế luân hồi của Tam Giới hòa thượng lại không có lực lượng lớn như vậy, tất cả mọi thứ nơi này chỉ là thế giới do Thập thế luân hồi kinh hư cấu ra trong đầu hắn.
Xét đến cùng vẫn ở trong ý thức của hắn, sau khi tư duy của hắn tỉnh táo, có thể thoát khỏi nơi này bất cứ lúc nào.
Nói một cách khác, nơi này vốn là thiên hạ của hắn.
Đây cũng là lý do vì sao hắn dần khống chế được quyền tự chủ trong Thập thế luân hồi, không hề bị kinh Phật dẫn dắt làm việc.
Lúc đầu, hắn chỉ muốn nhân cơ hội sỉ nhục Tam Giới hòa thượng một chút.
Ai ngờ Tam Giới hòa thượng lại to gan như thế, phân ra một sợi nguyên thần vào đây.
Đây cũng là lý do vì sao hắn mắng hắn ta ngu xuẩn, ngươi đã tiến vào địa bàn của ta, sao ta có thể để ngươi rời đi.
“Ngươi nói xem, có phải ngươi rất ngu không?”
Bóng dáng Triệu Khách dần lớn hơn, chỉ trong giây lát đã biến thành một người khổng lồ vĩ đại, từ trên cao nhìn xuống Tam Giới hòa thượng này, dường như đây chính là sự chênh lệch giữa bọn họ.
“Không có khả năng, sao ngươi lại… Như thế…”
Tam Giới hòa thượng trợn mắt há hốc mồm, hắn ta hơi không thể chấp nhận được việc Triệu Khách trước mặt lại có hồn phách cường đại như thế.