Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2206 - Chương 2206 - Khai Linh Bảo Tự (3)

Chương 2206 - Khai Linh bảo tự (3)
Chương 2206 - Khai Linh bảo tự (3)

Triệu Khách hung dữ lườm hắn ta một cái, quay đầu lại thấy Vô Tướng hòa thượng cau mày nói: “Cũng không phải bần tăng nói bậy, tuy Khai Linh bảo tự ta sáng tạo ra Bồ Tát kinh, nhưng người sáng tạo ra kinh này là Đại Giác thiền sư, sau khi viết xong kinh này Đại Giác thiền sư đã viên tịch, còn lưu lại pháp chỉ nghiêm cấm Khai Linh bảo tự ta lưu truyền kinh này.”

Triệu Khách thấy Vô Tướng hòa thượng nói rõ ràng không giống đang nói dối, suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Nếu vậy là ta vô duyên.”

Trong lúc một đoàn người nói chuyện đã rời khỏi Phật đường.

Đúng vào lúc này, trong rừng cây không xa đột nhiên có một đám quạ đen nghịt bay vút lên.

Một luồng khí tức đặc biệt bùng lên từ sau núi khiến Triệu Khách không nhịn được hơi nhíu mày, luồng khí tức này đến nhanh đi cũng nhanh như bị thứ gì đó cố gắng che giấu đi.

Nếu không phải hắn là người đưa thư hệ tự nhiên, có thể nhẹ nhàng cảm ứng được tình hình trong rừng cây, e rằng cũng không thể phát hiện được trong cánh rừng này lại mơ hồ có một luồng tà khí.

“Ách, đó là sau núi, bên trong có một mảnh rừng sương mù, ngoại trừ quạ đen thì quanh năm không thấy động vật khác xuất hiện, Vương đại nhân chê cười rồi.”

Thấy Triệu Khách dừng chân không tiến, ánh mắt nhìn về phía sau núi, sắc mặt Vô Tướng hòa thượng thay đổi, vội vàng giải thích với Triệu Khách.

“Rừng sương mù?”

“Không sai, cánh rừng này có sương mù bao bọc quanh năm, người tiến vào khó phân biệt được phương hướng sẽ bị nhốt đến chết ở bên trong, vì vậy môn hạ nghiêm cấm đệ tử đặt chân vào.”

“Thì ra là thế.” Triệu Khách gật đầu, trong ánh mắt không khỏi hiện ra một vòng sáng.

Hắn quay người nói với Vô Tướng hòa thượng: “Không phải nói Tam Giới trưởng lão sống lâu dài ở đây sao? Đã vậy, ta có thể tá túc ở chỗ này mấy ngày chờ Tam Giới trưởng lão trở về không, vừa hay ta có việc muốn thỉnh giáo hắn.”

“Điều này…”

Sắc mặt Vô Tướng hòa thượng thay đổi, nhưng Triệu Khách căn bản không cho hắn ta cơ hội giải thích.

Hắn cất bước lôi kéo Miêu Đạo Nhất rời khỏi Phật đường, nhếch mũi khẽ ngửi: “A, hình như cơm chay của quý bảo tự cũng không tệ, vừa hay chúng ta mệt mỏi cả đường cũng đói bụng, lần này làm phiền Vô Tướng đại sư rồi.”

“Vậy… Vậy cũng tốt.”

Vô Tướng hòa thượng thấy không từ chối được, chỉ có thể phân phó người sắp xếp chỗ nghỉ cho đám người Triệu Khách.

Ở một tiểu viện khác, ba tiến ba ra, vừa đủ cho đám người Triệu Khách ở lại.

Tất nhiên Triệu Khách và Miêu Đạo Nhất ở trong một gian thiền phòng tốt nhất.

Trên vách tường là một bức Thiên Thủ Quan Âm cầm Ngọc bảo bình trong tay, đôi mắt khép hờ, thần thái trang nghiêm, đặc biệt là đôi mắt tràn đầy từ bi kia quả nhiên rất sống động.

Nhưng sau khi sắp xếp chỗ nghỉ cho đám người Triệu Khách, Triệu Khách rõ ràng chú ý đến xung quanh chỗ bọn họ ở lại có rất nhiều dấu vết của hòa thượng.

“Phi, chắc chắn lão trọc kia không nói thật.”

Vừa đi vào phòng Miêu Đạo Nhất đã tùy tiện ngồi xuống ghế, kéo váy lên lộ ra lông chân dày rậm, mở miệng nói với Triệu Khách.

“Chưa chắc.”

Triệu Khách ngồi xuống liếc nhìn hành động luồn tay vào trong quần gãi ngứa của Miêu Đạo Nhất, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy ngươi định làm thế nào?”

Miêu Đạo Nhất ngồi dậy, vẻ mặt thần bí nói với Triệu Khách: “Không biết ngươi có phát hiện không, lúc ta nhìn về phía sau núi phát hiện sau núi có một luồng tà khí.”

Phật môn là nơi thanh tịnh, sau núi lại ẩn giấu một luồng tà khí, chuyện này có thể nào cũng không thể nói nổi.

Ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía Miêu Đạo Nhất, mỉm cười nói: “Có muốn đêm nay đi tìm hiểu rõ ngọn ngành hay không.”

Rừng sương mù gì đó, Triệu Khách căn bản không để ở trong lòng.

Hắn là người đưa thư hệ tự nhiên, càng là vương giả trong hệ tự nhiên, một người đưa thư có thể vượt xa hắn trên năng lực hệ tự nhiên, theo Triệu Khách được biết chỉ có Lạc Nữ đại diện cho sinh mệnh.

Sự tồn tại của rừng rậm cũng như thần dân, huống chi hắn còn có thần khí Đại Hạ đỉnh này hộ thân, nếu muốn rời đi, trực tiếp khống chế Đại Hạ đỉnh là có thể lao ra ngoài.

Cho nên Triệu Khách không có hứng thú với rừng sương mù, thứ khiến Triệu Khách chú ý là một luồng tà khí như có như không ở trong rừng rậm.

“Hừ, ngươi không nói thì ta cũng dự định đi tìm hiểu một chút.”

Miêu Đạo Nhất ngẩng đầu, nói xong lại không nhịn được cau mày: “Lại nói, bốn thanh kiếm ngọc này…”

“Khụ khụ, ta đói, đi, đi ăn cơm.”

Không đợi Miêu Đạo Nhất nói cho hết lời, Triệu Khách đã sải bước rời khỏi phòng.

Thấy thế, Miêu Đạo Nhất không khỏi lắc đầu cười khổ, coi như hắn ta đã nhận ra muốn để Triệu Khách phun bốn thanh kiếm ngọc ra, e rằng rất khó khăn.

Miêu Đạo Nhất thở dài, sau khi đứng dậy chỉnh lại váy áo, đi theo Triệu Khách ra ngoài.

Ngay lúc Miêu Đạo Nhất cất bước rời khỏi phòng, đột nhiên cảm nhận được điều gì đó không khỏi cảnh giác quay đầu nhìn thoáng qua.

Sau khi thấy sau lưng không có cái gì, Miêu Đạo Nhất không khỏi gãi đầu nói thầm: “Kỳ quái, chẳng lẽ là ảo giác?”

Nói xong, Miêu Đạo Nhất cũng bước nhanh ra ngoài.

Sau khi hai người rời đi, trong gian phòng trống rỗng lập tức chìm vào sự yên tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment