Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2205 - Chương 2205 - Khai Linh Bảo Tự (2)

Chương 2205 - Khai Linh bảo tự (2)
Chương 2205 - Khai Linh bảo tự (2)

“Rốt cuộc tên Hán gia tử này là ai? Sao lại chiến trận lớn như vậy? Không phải chỉ là một quan viên tứ phẩm thôi sao?”

Mọi người thấy thế không khỏi cảm thấy bối rối.

Vô Tướng hòa thượng là trụ trì cao quý của Khai Linh bảo tự lại tự mình nghênh đón, dù là đại quan nhất phẩm cũng không được hưởng thụ phần đãi ngộ này.

Sở dĩ Triệu Khách có thể được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, không vì gì khác chỉ vì được Tam Giới hòa thượng công nhận.

Là Đại hộ pháp Phật môn, Tam Giới dùng hai chữ cao tăng công nhận Triệu Khách, cho dù Triệu Khách không phải hòa thượng cũng đủ để chứng minh tu vi Phật đạo của Triệu Khách.

Lấy thân phận quan viên Hán tứ phẩm hưởng thụ phần đãi ngộ này, Triệu Khách tuyệt đối là một con bọ cạp ỉa ra độc.

Hoàng kim đồng trong mắt Triệu Khách lấp lóe ánh vàng, đã thấy thực lực của vị phương trượng trước mắt cũng không mạnh.

Nhưng hai vị trưởng lão sau lưng hắn ta lại cả người như hoàng kim, ít nhất thực lực hơn xa Đại Trí hòa thượng.

Thứ khiến Triệu Khách kiêng dè không phải hai người này, mà là trong hậu điện luôn có một luồng cảm giác đè nén khiến Triệu Khách không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Khai Linh bảo tự này đúng là ngọa hổ tàng long, cao thủ chân chính còn ở trong chùa.

Muốn dùng sức mạnh giống lúc ở Phổ Đà tự, hiển nhiên là không thể nào.

Nhưng hôm nay Triệu Khách đến chỉ ôm tâm trạng muốn thử, xem có thể tìm được manh mối liên quan đến Bồ Tát kinh ở đây hay không mà thôi, nếu không tìm thấy cũng bình thường.

Mặc dù trong lòng thấy ngạc nhiên với thực lực của Khai Linh bảo tự, cũng không cảm thấy bất ngờ vì thế.

“Khách sáo, khách sáo, ta đường đột đến đây là đã sớm nghe nói Khai Linh bảo tự là Phật tự hàng đầu Đại đô, hôm nay đặc biệt dẫn theo phu nhân đến đây du ngoạn, làm phiền.”

Nói xong, Triệu Khách lôi kéo cánh tay Miêu Đạo Nhất để Miêu Đạo Nhất đi lên trước.

Trong chốc lát, khuôn mặt Miêu Đạo Nhất cũng biến thành quả táo đỏ thật to, chỉ cảm thấy da mặt nóng rực như lửa.

Chỉ với sắc mặt đào hồng này của Miêu Đạo Nhất, ngược lại càng xấu hổ muốn say.

Cho dù là Vô Tướng hòa thượng cũng không khỏi ngẩn ngơ, nhanh chóng di chuyển tầm mắt của mình, không dám quan sát Miêu Đạo Nhất thêm nữa.

Thấy thế, Miêu Đạo Nhất hoàn toàn yên tâm, vẻ mặt cũng dần bình tĩnh lại.

“Mời tới bên này, Vương đại nhân đến không đúng lúc, hôm qua Tam Giới trưởng lão đã rời đi, nếu biết đại nhân đến đây, chắc chắn Tam Giới trưởng lão sẽ đến giao lưu với đại nhân.”

Lời nói của Vô Tướng hòa thượng khiến lông mày Triệu Khách nhảy lên, không khỏi hỏi: “Sao Tam Giới hòa thượng cũng trực thuộc nơi đây??”

“Không dám, chỉ là Tam Giới trưởng lão và Đại Giác thiền sư có mấy phần giao tình, sau khi Đại Giác thiền sư viên tịch, Tam Giới trưởng lão thường ở lại nơi đây.”

Triệu Khách nghe vậy da mặt không khỏi giật giật mấy cái, hắn cũng không muốn gặp Tam Giới hòa thượng, thoạt nhìn lão gia hỏa này điên điên khùng khùng nhưng lại khó suy đoán nhất.

Việc lần trước ở Mộc vương phủ, có trời mới biết tên hòa thượng này rốt cuộc suy nghĩ như thế nào.

Dù sao, đối mặt với người đâm hắn ta một đao mà hắn ta còn có thể vui cười tiếp đón, trong lòng Triệu Khách vô thức bài xích.

Loại người này vẫn là trốn xa chừng nào tốt chừng đó, không trốn thoát tốt nhất một đao đâm chết thì tốt hơn.

Nhưng Triệu Khách nghĩ lại trong lòng cũng chợt hiểu ra.

Chẳng trách, Tam Giới hòa thượng lại muốn lấy lại Hoặc tâm chú, xem ra tám chín phần mười quyển Hóa long kinh kia cũng có liên quan với tên này.

Lúc đang nói chuyện, Triệu Khách bước vào Đại Hùng bảo điện.

Khai Linh bảo tự được gọi là chùa miếu hàng đầu Đại đô, dĩ nhiên không chỉ là hư danh.

Điêu bích ngọc trụ vàng son lộng lẫy, đại Phật trước mắt càng hùng vĩ trang nghiêm khiến trong lòng người ta thấy tôn kính.

Trong đại điện có tiếng hòa thượng tụng kinh, nhưng sau khi Triệu Khách nghe kỹ chỉ là Đại bi chú Phật môn bình thường chứ không phải Bồ Tát kinh.

Điều này cũng từ khía cạnh nào đó xác nhận việc Đại Trí hòa thượng dùng Bồ Tát kinh mê hoặc người dân bình thường không được ưa chuộng lắm.

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Khách khẽ dao động, không khỏi híp mắt nhìn về phía Vô Tướng trụ trì bên cạnh: “Vô Tướng đại sư, trong lòng ta có chút hoang mang, nghe nói quý bảo tự có Bồ Tát kinh nguyên bản, có thể độ người thành Phật, không biết ta có thể mượn đọc không.”

Nghe đến ba chữ Bồ Tát kinh, sắc măt Vô Tướng và hai vị trưởng lão sau lưng không khỏi thay đổi, ba người nhìn nhau.

Vô Tướng hòa thượng tỏ ra khó xử nói: “Tuy Bồ Tát kinh đã lưu truyền từ chùa của ta nhưng cũng không tồn tại trong chùa của ta, bây giờ càng nghiêm cấm môn nhân tu tập, kính xin Vương đại nhân thứ lỗi.”

“Nói bậy!” Miêu Đạo Nhất vừa nghe vậy, trên hai hàng lông mày xuất hiện vẻ giận dữ, hắn ta không tin lí do thoái thác của Vô Tướng hòa thượng.

Nếu không có Bồ Tát kinh, sao Toàn Chân giáo của bọn họ lại bị chèn ép đến tình trạng này.

Nếu không phải bộ tà kinh Bồ Tát kinh này, sao đám sư huynh đệ Toàn Chân giáo bọn họ bị ép đi xuất gia lại bỏ Đạo theo Phật.

Nghe thấy Vô Tướng hòa thượng nói Khai Linh bảo tự bọn họ không có Bồ Tát kinh, Miêu Đạo Nhất không khỏi giận quá hóa cười.

Bình Luận (0)
Comment