Quan chức của Triệu Khách không lớn nhưng phô trương cũng không nhỏ, hơn mười vị quân Hán cầm đao chờ ở xung quanh, tất nhiên khiến những khách hành hương đi xung quanh vây xem.
Rất nhiều người liên tiếp liếc nhìn tên Hán gia tử tuổi còn trẻ đã mặc quan phục tứ phẩm, bọn họ châu đầu ghé tai, lại ít có người biết thân phận của Triệu Khách.
Triệu Khách vừa đi ra đã vươn tay vào trong kiệu, nhưng bên trong kiệu lại mãi không có ai đáp lại, Triệu Khách không khỏi nhíu mày, khẽ ho hai tiếng rồi nói: “Nếu thân thể phu nhân không khỏe, vậy trở về trước đi.”
“Đừng!”
Trong kiệu vang lên tiếng quát của Miêu Đạo Nhất, trong thoáng chốc đã thấy một đôi giày thêu hồng phấn kim tuyến bước ra từ trong kiệu.
Màn kiệu được vén lên, một mỹ nhân nhi mặc váy dài màu trắng đi ra từ trong kiệu.
Trong chốc lát, khách hành hương đi ngang qua dù nam hay nữ đều trợn tròn mắt, ánh mắt như dính vào trên người vị nương tử này.
“Thiên tiên hạ phàm??”
Trong đầu tất cả mọi người đều xuất hiện suy nghĩ này.
Đằng xa có rất nhiều người hiểu về thi từ, không khỏi mở miệng thán phục nói: “Phù dung bất cập mỹ nhân trang, thủy điện phong lai châu thúy hương.”
Vô số tiếng than thở khiến xung quanh chùa miếu chật như nêm cối.
“Vương… Quan nhân… Ta…”
Miêu Đạo Nhất nghe từng tiếng ngạc nhiên than thở khen ngợi, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, hoang mang lo sợ, tay loạn chân nhũn, cả người đều cảm thấy trời đất quay cuồng, muốn ngất đi.
Cũng khó trách điều này, thân hình ban đầu của Miêu Đạo Nhất khá gầy gò, tóc dài xõa sau lưng, dùng một sợi dây lụa phấn hồng nhẹ nhàng buộc lại.
Một bộ áo trắng càng tỏa ra ánh sáng dưới ánh mặt trời, chỉ cảm thấy sau lưng hắn ta như có yên hà nhẹ khép, thật sự tưởng rằng không phải người trong trần thế.
Lúc hắn ta xoay người lại, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mang theo vẻ khí khái hào hùng nhưng lại không mất sự uyển chuyển, một đôi lông mày lá liễu nhỏ nhắn đều rất vừa vặn, phối hợp với đôi mắt thật to càng sáng ngời long lanh.
Trong sự khen ngợi của mọi người, đôi má ửng đỏ lại càng kiều mị, vô cùng xinh đẹp, dung mạo diễm lệ.
Triệu Khách vô cũng tự tin với kỹ thuật trang điểm của bản thân.
Thật ra Miêu Đạo Nhất không được gọi là đẹp thật, ít nhất ở trong mắt Triệu Khách, hắn ta nội tình quá kém, cho dù kỹ thuật trang điểm của hắn cũng không cứu vãn được vẻ dương cương khí khái hào hùng của hắn ta.
So sánh với Lộ Hạo, chênh lệch không biết bao nhiêu lần, nhưng không có so sánh thì không đau lòng, tướng quân trong đám người lùn.
Tuy đây là một không gian vật tư phong phú, nhưng nữ nhân nơi này lại không có bao nhiêu đồ trang điểm có thể sử dụng.
Son phấn bột nước bôi lên mặt, đơn giản cũng là bôi lên mặt một tầng sơn trắng vừa dày vừa nặng nề.
Hình ảnh cụ thể ngươi có thể tham khảo kỹ nghệ trang điểm của Oa quốc.
Còn khuôn mặt này của Miêu Đạo Nhất, chỉ đánh phấn lót đã tốn một tiếng của Triệu Khách, điều này còn chưa tính đến việc Triệu Khách trang điểm mắt cho hắn ta, vẽ mắt, chải lông mi, mắt hai mí.
Cũng may, đôi mắt Miêu Đạo Nhất cũng được, nếu không có trang điểm mắt cũng vô dụng.
Tay nghề của Triệu Khách thật sự đủ tiêu chuẩn, dù là Camilleri cũng không nhịn được cam chịu nhận thua trước năng lực trang điểm của Triệu Khách.
Sau một lúc, dù Miêu Đạo Nhất xấu đến tận chân trời, Triệu Khách cũng có thể khiến hắn ta từ gà rừng biến thành Phượng hoàng.
Tự nhiên mà thành như mỹ nhân nhi bẩm sinh, thậm chí đám người xung quanh cũng không tin tưởng đây là trang điểm.
Sau khi trang điểm, Triệu Khách rõ ràng phát hiện được con nhện con bò ở ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại nhìn hắn với ánh mắt khát vọng.
“Đi thôi!”
Triệu Khách lôi kéo cánh tay Miêu Đạo Nhất, có thị vệ mở đường sải bước đi vào cửa lớn Khai Linh bảo tự.
Lúc hai tiểu tăng đón khách trước cửa vừa nhìn thấy Miêu Đạo Nhất, trên da đầu trọc lốc cũng không khỏi nổi một lớp da gà, sau khi không nhịn được rùng mình một cái, ngay cả đôi mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Miêu Đạo Nhất.
Chỉ đợi lúc Miêu Đạo Nhất đi ngang qua bọn họ, không nhịn được trộm ngửi mùi nước hoa lưu lại trong không khí.
Điều này khiến trong lòng Miêu Đạo Nhất yên tâm hơn rất nhiều.
Thật ra lúc đầu hắn ta muốn ngụy trang bản thân xấu một chút, kết quả lại bị Triệu Khách châm chọc khiêu khích, vốn đã là nam nhân còn hóa trang xấu như vậy, có ngu cũng có thể nhận ra ngươi có vấn đề.
Những tên giả gái đi nhìn trộm nhà vệ sinh nữ kia, vì rất giống nữ nhân nên mới bị vạch trần sao?
Còn không phải vì bọn họ trang điểm quá xấu, tự để lộ ra sao.
Cho nên muốn trang điểm thì phải làm cho tất cả mọi người đều không nhận ra mới tốt.
Không hề nghi ngờ, lúc này suy nghĩ của Triệu Khách đã nhận được sự xác minh, cuối cùng đã khiến trong lòng Miêu Đạo Nhất bình tĩnh lại.
“A di đà Phật.”
Vừa vào Phật đường, trụ trì Khai Linh bảo tự đã dẫn theo hai vị trưởng lão đến đón tiếp Triệu Khách.
“Bần tăng Vô Tướng gặp qua Vương đại nhân, không thể tiếp đón từ xa, xin hãy tha lỗi.”
Trụ trì chắp tay trước ngực, hơi bái một cái với Triệu Khách.
Hai tên trưởng lão sau lưng lại chắp tay hành lễ với Triệu Khách: “Thanh Chính, Thanh Độn gặp qua Vương đại nhân.”