Không chỉ một mình hắn ta kích động, lúc này những người đặt cược cho Cừu Bách Lăng đều rơi vào một loại trạng thái điên cuồng.
Nhưng không tránh được có người vui quá hóa buồn, có người quá kích động hai tay điên cuồng múa, phấn khởi đến mức muốn đập tất cả đồ vật bên cạnh, xé nát cả phiếu đánh cược trên tay cũng không hề hay biết.
Sau khi hưng phấn qua đi mới đột nhiên nhớ đến, thứ cầm trên tay mình là phiếu đặt cược.
Có thể nghĩ đến, lúc ấy vẻ mặt của vị nhân huynh này đặc sắc như thế nào.
So sánh với việc vui quá hóa buồn, rất nhiều người đưa thư đặt cược vào người khác đều từng người mặt xám như tro, người tốt hơn một chút cũng là vẻ mặt buồn bã và bất đắc dĩ.
Lúc này, lại thấy Cừu Bách Lăng trong hình ảnh giết chết hai tên tướng lĩnh Nguyên tộc nữa.
Phù!
Bóng dáng của nàng như quỷ mị, mũi trường thương vẩy một cái hóa thành một đạo lưu quang, lại một lần nữa đâm về phía đại tướng Nguyên quân.
“Vèo!”
“Vèo!”
“Vèo!”
Bóng thương như từng mũi tên!
Vạn mũi tên bắn một lượt khiến đám Nguyên binh giết tới xung quanh như là cây lúa mạch trong ruộng lúa, từng dãy ngã xuống mặt đất.
Từng bóng thương như một đám độc xà tranh nhau chen lấn cắn về phía đại tướng Nguyên quân, khiến vị tướng quân này như một chiếc thuyền nhỏ dưới bóng thương, rơi vào từng đợt lại từng đợt sóng biển.
Trên tay điều khiển một thanh bảo đao sắc bén, khó khăn chống lại một đợt lại một đợt sóng biển, thế nhưng… Cuối cùng sẽ có lúc thuyền nhỏ lật úp!
Keng!
Theo từng tiếng vỡ nát chói tai vang lên, bảo đao nổi tiếng trong Nguyên quân trên tay vị tướng quân này lại không cách nào tiếp nhận nổi lực lượng cực lớn do trường thương đè xuống, ầm vang vỡ nát thành mảnh nhỏ.
“A!” Trong chốc lát, một tiếng gào thét đau khổ trầm thấp vang lên, một cái đầu lăn xuống từ trên đài điểm tướng.
Yên tĩnh!
Hoàn toàn yên tĩnh!
Tất cả Nguyên quân trợn mắt há hốc mồm nhìn nữ nhân cầm trường thương trong tay, trong mắt không khỏi tràn ra ánh sáng sợ hãi, dường như nữ nhân này là sứ giả đến từ địa ngục.
Dưới mặt nạ hồ ly trắng, đôi môi đỏ của Cừu Bách Lăng cong lên mỉm cười, phát ra một tràng tiếng cười êm tai, nàng vác trường thương cười nhìn đám người, cao ngạo không ai bì nổi.
Trường thương vừa thu lại, mũi chân điểm lên đầu hai tên Nguyên quân, cả người như một làn khói xanh nhẹ nhàng phi hành trên đầu đám người, chỉ trong giây lát đã trốn đi thật xa.
Chỉ để lại đại doanh đầy xác chết, cùng một đám Nguyên quân đã bị giết đến vỡ mật.
“Hừ!”
Nhìn điểm tích lũy của Cừu Bách Lăng đã vọt tới vị trí hạng chín, sắc mặt hư ám và hằng giả cũng không dễ nhìn lắm.
Về phần bốn người thời gian, không gian, thần thánh, tiên tri, sau khi sợ hãi than thở lại cảm thấy tiếc hận.
Trong đám người đang ngồi chỉ có khuôn mặt của Hồng bà bà là đang mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía hai người hằng giả và hư ám cách đó không xa, mở miệng cười hỏi: “Ta chỉ hỏi một việc.”
“Cái gì?”
Hư ám cảnh giác, nói thêm: “Không liên quan đến ranh giới cuối cùng của ta, nếu ngươi hỏi Hư ám thành của ta ở nơi này, vậy ngươi đừng hỏi nữa.”
Sở gĩ hư ám được gọi là hư ám, vì bản thể của hắn ta trốn ở chỗ sâu nhất trong Hư ám thành.
Tục truyền nơi này là một chỗ thần không biết quỷ không hay, bản thể không bị hủy, cho dù hư ám bị Hồng bà bà dùng một đao chém chết cũng có thể sống lại vô hạn.
Hồng bà bà híp đôi mắt thành môt đường thẳng, sau khi đôi mắt đánh giá hai người hư ám và hằng giả một lát, mới nói: “Yên tâm, lão thân không hỏi ngươi điều này, ta chỉ hỏi… Vị trí của Lạc Nữ!”
Đêm nay trời đêm cũng không đẹp, đám mây thật dày che khuất mặt trăng trong sáng, gió núi thổi tới càng lạnh lẽo thấu xương.
Bởi vì cái gọi là ban đêm gió lớn giết người, chính là nói loại thời tiết này nhưng Triệu Khách cũng không có ý giết người.
Sau khi thay sang quần áo đi đêm đã chuẩn bị trước, Triệu Khách dẫn theo Miêu Đạo Nhất nằm nhoài trên xà nhà.
Thỉnh thoảng có tăng nhân đi qua trước cửa phòng Triệu Khách, thường vội vàng liếc qua lại thấy trong phòng còn có một Triệu Khách.
Hắn ngồi xếp bằng ở dưới ánh đèn, trên tay cầm chuỗi Phật châu mà Tam Giới cho, trong miệng niệm tụng kinh Phật.
Dưới ánh đèn, bóng dáng Triệu Khách như ở trong đám mây, trên người sinh ra một tầng bóng vàng Phật quang khiến người nhìn không thấu, cũng không thể nhìn thấu.
Điều này khiến những tăng nhân kia nhìn thấy, trong lòng đều xuất hiện sự tôn kính, đủ thấy người được Tam Giới trưởng lão công nhận có phải là hạng người hư danh hay không.
Ở bên cạnh, Miêu Đạo Nhất cầm một tấm tơ lụa ở trên tay làm nữ công.
Phật tiền thanh đăng, tai linh tụng kinh.
Trong tay thêu một đóa liên hoa.
Hình ảnh nhàn hạ như thế khiến người ta vô cùng hâm mộ, dường như đây mới là cuộc sống.
Sau khi tăng nhân đang quan sát rời đi, Miêu Đạo Nhất trên nóc nhà không khỏi thở phào một hơi, giơ ngón tay cái với Triệu Khách.
Hắn ta khẽ dò hỏi: “Sớm nghe nói Mao Sơn có đạo thuật dùng giấy vẽ người làm thế thân, không ngờ hôm nay gặp mặt lại còn huyền bí hơn suy nghĩ của ta, chỉ có điều cái hộp kia…”
Nhắc đến cái hộp, vẻ mặt Miêu Đạo Nhất cổ quái.