Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2210 - Chương 2210 - Khai Linh Mê Vân

Chương 2210 - Khai Linh mê vân
Chương 2210 - Khai Linh mê vân

Sau khi Triệu Khách triệu hồi ra Đồ phu chi hạp, tròng mắt con hàng này đã nhìn chằm chằm vào Miêu Đạo Nhất, ánh mắt kia khiến Miêu Đạo Nhất nhớ lại vẫn cảm thấy tê cả da đầu.

“Đó là bảo bối do sư phụ ban thưởng cho ta.”

Triệu Khách giải thích với Miêu Đạo Nhất.

“Nhưng vì sao nó cứ nhìn chằm chằm vào ta?”

“Muốn chế tác một thân thể giống như đúc, cũng phải nhìn ngươi thêm vài lần mới được.”

“Vậy tại sao nó lại chảy nước miếng?”

“Ầy… Bởi vì nó cảm thấy ngươi khá đẹp!”

Triệu Khách nói xong, lo lắng Miêu Đạo Nhất lại hỏi tiếp nữa, nói: “Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên, chúng ta còn phải chạy về trước hừng đông, nếu không thời gian dài chắc chắn sẽ nhìn ra sơ hở.”

Phân thân của Triệu Khách có linh hồn Lôi Mẫu ở bên trong, dựa vào Phật pháp mà Lôi Mẫu tu thành, cộng thêm chuỗi Phật châu Mật Tông của Tam Giới hòa thượng, lừa gạt một vài hòa thượng bình thường tu vi không cao đó thì không có vấn đề.

Nếu bị đám người Vô Tướng nhìn thấy, biết đâu sẽ phát hiện trong đó có điều không đúng.

Sau khi nghe Triệu Khách nói xong, Miêu Đạo Nhất cũng không dám hỏi tiếp nữa.

Bóng dáng hai người ẩn vào trong đêm tối, lặng lẽ đi đến vùng rừng rậm phía sau chùa miếu.

Quả nhiên, giống như đám người Vô Tướng hòa thượng đã nói, cho dù đến đêm thì vùng rừng rậm này vẫn bị một lớp sương mù thật dày bao bọc.

“Đợi chút!”

Lúc này Triệu Khách giữ chặt Miêu Đạo Nhất muốn đi về phía trước, sau khi Triệu Khách kích hoạt nhân cách Tham lam, trong đôi mắt sinh ra đồng tử phụ, đồng tử phụ tăng thêm Hoàng kim đồng.

Chỉ thấy trên vách tường trước mặt lại xuất hiện cấm chế Phật pháp, một khi có người đến gần chắc chắn cấm chế sẽ bộc phát, đến lúc đó gây ra tình hình gì hai người cũng chỉ có thể không công mà lui.

“Xem ta!”

Miêu Đạo Nhất thấy vậy lại không để cấm chế này ở trong mắt, lấy ra Định quang châu từ trong ngực.

Trong lòng khẽ động, chỉ thấy Định quang châu đánh đến trước mặt.

Trong chốc lát trên Định quang châu sinh ra một tầng ánh sáng kỳ lạ, sau khi chiếu sáng vách tường lại thấy trên vách tường sinh ra một mảnh Phật quang vàng rực.

Sau khi Phật quang trước mắt chạm đến Định quang châu lại tiêu tan như tuyết ngày xuân, trong giây lát đã mở ra một lỗ thủng

“Hắc hắc, đi thôi!”

Miêu Đạo Nhất thu hồi Định quang châu, lại nhét vào trong ngực, nhưng không chú ý đến trong ánh mắt Triệu Khách thoáng qua vẻ tham lam.

Bóng dáng hai người nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy qua bức tường cao.

Trước mắt là một mảnh rừng trúc màu tím, không biết những cây trúc tím này là chủng loại gì, từng thân trúc tím to khoảng cái bát, lít nha lít nhít hình thành một dãy như trường long, ngăn cách toàn bộ núi rừng phía sau và chùa miếu.

Không biết những cây trúc này đã lớn lên ở đây bao nhiêu năm tháng, từng cây chen chúc với nhau, Miêu Đạo Nhất thử gọi ra phi kiếm chặt lên.

Kết quả phi kiếm chém sắt như chém bùn của hắn ta chém vào trúc tím lại bắn ra một mảnh đốm lửa, cuối cùng chỉ để lại vết kiếm to bằng móng tay.

“Điều này…”

Sắc mặt Miêu Đạo Nhất lập tức trở nên kỳ quái, phi kiếm của hắn ta còn có thể cắt tảng đá thành hai nửa, lại không thể chém đứt một cây trúc tím này, chẳng lẽ những cây trúc này là kim cương?

“Để ta tới đi!”

Triệu Khách đẩy Miêu Đạo Nhất ra đi lên trước cẩn thận quan sát một chút, phát hiện những cây trúc này thật sự không hề tầm thường, ngón tay gõ lên trên lại truyền ra tiếng vang như vàng.

Thấy thế, Triệu Khách không khỏi híp mắt lại, trong lòng khẽ động thôi động “Đại địa động mạch” và “Tự nhiên chi nộ”.

Trong chốc lát, một luồng khí tức hùng hậu tự nhiên phun trào ra từ trên người Triệu Khách, rừng trúc trước mắt như chịu sự khống chế, theo bàn tay Triệu Khách kích thích lại chậm rãi tách ra một con đường nhỏ.

Nhưng chỉ như thế vẫn khiến Triệu Khách không thấy đủ.

Những cây trúc này lại có thể chống đỡ phi kiếm của Miêu Đạo Nhất, hiển nhiên không phải mặt hàng bình thường.

Trong lòng Triệu Khách khẽ động lại gọi ra Đại Hạ đỉnh, trong chốc lát vô số rễ cây thô to như cánh tay người trưởng thành phá vỡ đất đai.

Những rễ cây này đã sớm nối thành một mảnh, Triệu Khách dứt khoát chặt đứt một mảnh, thu khoảng mấy chục cây trúc tím trước mắt vào trong Đại Hạ đỉnh.

Trong lòng tính toán, chờ đến khi bọn họ rời đi lại thu thêm một đống nữa.

Tránh việc trong Đại Hạ đỉnh chỉ có cây đa và hoa nhài, sẽ có vẻ hơi đơn điệu.

Miêu Đạo Nhất đứng bên cạnh thấy Triệu Khách thi triển thủ pháp huyền bí, trong nháy mắt đã dời một mảnh trúc tím lớn như vậy đi, không khỏi trợn to mắt, trong lòng sợ hãi thán phục.

Đột nhiên cảm thấy sư phụ của mình luôn chê trách Đạo gia khác là hạng người có thuật vô đạo, cũng có phần cực đoan.

“Vương huynh đệ có thủ đoạn tốt.”

Miêu Đạo Nhất nói chuyện, ánh mắt không khỏi nhìn thoáng qua cái hố dưới chân, nhưng vừa nhìn nụ cười trên mặt Miêu Đạo Nhất đã trở nên cứng đờ, trợn mắt hoảng sợ nói: “Hài cốt?”

Triệu Khách nghe vậy đi lên trước, cúi đầu nhìn cũng không khỏi nhíu mày.

Chỉ thấy trong hố lại là lít nha lít nhít xác chết, những xác chết này đã sớm biến thành xương trắng.

Sau khi Triệu Khách cẩn thận quan sát, không khỏi cau mày nói: “Là hòa thượng?”

“Hòa thượng?”

Bình Luận (0)
Comment