Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2211 - Chương 2211 - Khai Linh Mê Vân (2)

Chương 2211 - Khai Linh mê vân (2)
Chương 2211 - Khai Linh mê vân (2)

Miêu Đạo Nhất cẩn thận quan sát, phát hiện những hài cốt này thật sự giống hòa thượng, mặc dù đã có năm tháng xa xưa khiến quần áo trên người đã sớm vỡ vụn không chịu nổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra trên người khoác áo cà sa.

“Đều đã thành xương cốt, sao còn duy trì tư thế ngồi?”

Trong lòng Miêu Đạo Nhất hơi do dự, dứt khoát nhảy xuống hố đất này, hắn ta nhặt một cành cây tiện tay gảy hài cốt mấy lần, phát hiện sở dĩ những bộ hài cốt này có thể duy trì tư thế ngồi, là vì vô số rễ trúc đã sớm đâm xuyên qua những hài cốt này.

Thậm chí một số rễ trúc gần như lấp đầy khe hở của xương cốt, nếu lúc này gõ nát xương chắc chắn sẽ phát hiện một bộ rễ trúc hình người ngồi khoanh chân.

“Nơi này hơi tà môn! Cẩn thận một chút!”

Miêu Đạo Nhất nhảy lên trên hố đất, nhắc nhở Triệu Khách.

Nơi này là Đại đô, Khai Linh bảo tự lại là chùa miếu hàng đầu Đại đô, tục truyền lúc Nguyên triều còn chưa xây dựng Đại đô, nơi này đã có Khai Linh bảo tự.

Nhưng ai có thể ngờ sau núi Khai Linh bảo tự lại chôn giấu hài cốt của nhiều hòa thượng như vậy, điều quỷ dị hơn là còn trồng trúc tím ở trên những hài cốt này.

“Đâu chỉ tà môn!”

Triệu Khách gật đầu, đôi mắt nhìn về phía khu rừng trước mắt.

Sương mù trắng bao phủ xuống, hai đôi đồng tử cộng thêm Hoàng kim đồng của hắn lại không nhìn thấu những sương mù này, dường như bản thân những sương mù này là vì ngăn cách ngũ giác của người khác.

Cũng may đây là một mảnh rừng nhiệt đới, ở nơi thế này Triệu Khách không cảm thấy có thứ gì có thể giấu giếm được ánh mắt của hắn.

Đây cũng là chỗ dựa khiến Triệu Khách dám dẫn theo Miêu Đạo Nhất đi vào mảnh rừng sâu này.

Cùng lúc đó, mười dặm ngoài thành Đại đô, Tam Giới hòa thượng dẫn theo hai tên đệ tử sau lưng đứng trên gò đất.

Cơn gió lạnh lay động mái tóc Tam Giới hòa thượng, khiến tơ trắng dưới tóc hắn ta lộ ra trong không khí.

“Sư phụ, đệ tử có một việc không hiểu.”

Tên đệ tử đứng sau lưng chắp tay trước ngực, dò hỏi Tam Giới: “Tên Vương kinh lịch kia dám làm càn như thế trên hội đèn lồng lần trước, lúc ấy ngài không so đo cũng được nhưng vì sao còn muốn đưa tặng Nộ mục kim cương cho hắn.”

Một tên đệ tử khác bên cạnh nghe vậy không khỏi nhíu mày, cũng không nhịn được mở miệng hỏi: “Đúng vậy, lúc ở Yên thành hắn ta đã từ chối ý tốt của sư phụ, loại người ngoan cố không thay đổi này đâu thể nhận được sự khen ngợi của sư phụ, lần trước ngài khen ngợi hắn ở trên hội đèn lồng, lần này còn tác thành cho hắn.”

Đối mặt với câu hỏi của hai tên đệ tử, Tam Giới chỉ híp mắt nhìn phía trước như đang chờ người nào đó.

Một lát sau, hắn ta mới mở miệng nói: “Tuệ Ngộ, Tuệ Giác, bắt đầu từ hôm nay các ngươi sao chép Kim cương kinh mười lần.”

“A!”

Không được giải đáp nghi ngờ lại bị phạt viết Kim cương kinh, trong chốc lát hai người không nhịn được nhìn nhau.

Lúc này, Tam Giới hòa thượng lại phát ra tiếng cười sảng khoái: “Bản thân Thập thế luân hồi đã có khuyết điểm, người này có thể một phát đánh trúng điểm yếu hoại cũng là cảnh tỉnh ta, nếu không có chuyện này sao ta có thể biết được khuyết điểm của Thập thế luân hồi? Nếu ngày sau bị người ta phát hiện trên biện luận Phật Đạo, chẳng phải chúng ta sẽ thua một trận sao?”

Nói đến đây, Tam Giới hòa thượng quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với hai tên đệ tử.

“Cũng giống như đồ ăn của một đầu bếp, bị người ăn phát hiện vấn đề chỉ có thể nói là trù nghệ của ngươi không đủ, ngươi nên đi cảm tạ hắn chứ không phải oán hận hắn, chỉ có học được cách đi cảm tạ đối phương, món ăn tiếp theo của ngươi mới có thể làm càng tốt hơn, việc buôn bán của ngươi mới có thể lâu dài hơn.”

Hai tên đệ tử nghe vậy không nhịn được nhìn nhau, gật đầu nói: “Đệ tử thụ giáo.”

Nói xong lời này, lỗ tai Tam Giới hòa thượng động đậy, đôi mắt lập tức trở nên sắc bén liếc nhìn qua, không biết cách gò đất không xa đã xuất hiện thêm bốn bóng người từ lúc nào.

Vẻ mặt bốn người ngây ngốc, nhưng Tam Giới hòa thượng có thể nhận ra bốn người này đều là cao thủ hàng đầu.

Lúc này bốn người chậm rãi tránh ra, một tên hòa thượng tuổi tác khoảng mười bảy mười tám đi ra từ trong bốn người.

Tuổi tác của tên hòa thượng này không lớn lắm, khuôn mặt thanh tú anh tuấn trắng nõn lại lộ ra vẻ lạnh lẽo góc cạnh rõ ràng.

Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia thâm trầm như vực sâu, lông mày dày rậm, sống mũi cao thẳng, hình dáng môi tuyệt đẹp, phối hợp với áo cà sa màu đỏ tươi đẹp khoác trên người, không một chỗ nào không đàng hoàng lại cao quý.

“A di đà Phật, nhiều năm không gặp không ngờ lại gặp nhau, ngươi đã là giáo chủ Bạch giáo, ta nên gọi ngươi là sư huynh hay nên gọi ngươi là Phật sống Cát Mã Bạc Hi.”

Tiểu tăng trước mặt lại là đương kim giáo chủ Bạch giáo Cát Mã Bạc Hi.

Điều này không chỉ khiến hai vị đệ tử sau lưng Tam Giới hòa thượng giật mình, vẻ mặt cũng trở nên cẩn thận.

Cát Mã Bạc Hi nghe vậy không khỏi cười ha hả, hỏi ngược lại Tam Giới hòa thượng: “Ha ha ha, ta nên gọi ngươi là Đại hộ pháp hay nên gọi ngươi là sư đệ đây, sư đệ Đại Giác…”

Bình Luận (0)
Comment