Sau khi Tam Giới ngạc nhiên chốc lát lập tức bình thường lại, chắp tay trước ngực nói với Cát Mã Bạc Hi: “Đại Giác đã chết, trên đời chỉ có Tam Giới!”
Mảnh rừng sâu này còn rộng lớn hơn lúc nhìn từ bên ngoài rất nhiều, nhìn từ bên ngoài chỉ là một đỉnh núi nhỏ mà thôi.
Nhưng sau khi thật sự đi vào sâu trong rừng rậm, sẽ phát hiện nơi này gồ ghề nhấp nhô có rất nhiều vực sâu.
Bình thường nhìn từ trên mặt phẳng khoảng cách không hơn trăm mét, nhưng đến gần sẽ phát hiện vực sâu trước mặt sâu khoảng ba bốn trăm mét.
Rừng rậm bao trùm khiến phía dưới trông càng tối tăm không có ánh sáng.
“Chẳng trách Vô Tướng hòa thượng lại nói nơi này dễ nhốt chết người, đừng nói là người, e rằng phi cầm bình thường cũng chưa chắc có thể bay ra ngoài.”
Miêu Đạo Nhất nhìn mảnh rừng núi trước mắt không khỏi nhíu mày, không ngờ đường đường là nơi cách Đại đô gần như thế, lại ẩn giấu một nơi hiểm ác như vậy.
Vực sâu chín rẽ bảy vòng như vậy giống hệt mê cung, cộng thêm lớp sương mù quanh năm không tan ở trong núi rừng.
Sương mù bao phủ nơi này, chỗ dày đặc như khói mù hoàn toàn khiến nơi này mơ hồ, điều này khiến địa hình nơi đây càng phức tạp hơn.
Nếu không cẩn thận giẫm nhầm chỗ, cho dù ngã xuống vực sâu trước mắt không chết, e rằng cũng bị ngã đến váng đầu lạc hướng, có lẽ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Điều này cũng may hai người Triệu Khách và Miêu Đạo Nhất đều có năng lực nhìn vật trong đêm tối, nếu đổi lại là người thường đi vào, chỉ sợ thật sự không đi ra ngoài được.
Triệu Khách không nói chuyện, ngưng thần tĩnh khí tự cảm ngộ một sợi tà khí ở chỗ này.
Chỉ là một sợi tà khí này như ẩn như hiện, Triệu Khách cẩn thận cảm nhận không khỏi nhíu mày.
Nó quá phân tán, một lúc là đông, một lúc là tây như không có gì cả, lại như ở khắp mọi nơi.
Ngay lúc trong lòng Triệu Khách đang suy nghĩ nên làm như thế nào mới có thể tìm chính xác vị trí của luồng tà khí này, đột nhiên nghe thấy trong rừng sâu truyền ra từng chuỗi tụng kinh.
Cẩn thận nghe, kinh văn được niệm tụng như không phải tiếng Trung, mà là Phạn văn rắc rối khó hiểu.
“Là tiếng tụng kinh, hình như truyền đến từ dưới sơn cốc.”
Miêu Đạo Nhất cẩn thận lắng nghe một lát, ánh mắt sáng ngời chỉ vào vực sâu nói với Triệu Khách.
“Đi xuống xem một chút.”
Triệu Khách bước tới một cái, từng cây mây xung quanh như được trao cho sinh mệnh như vô số cự xà quay xung quanh nơi này, bện thành một cái thang dây cho Triệu Khách.
“Mao Sơn tông các ngươi còn có loại đạo thuật này?”
Miêu Đạo Nhất nhìn thang dây dưới chân Triệu Khách, không khỏi ngạc nhiên nói.
“Tiểu thuật mà thôi, so ra kém Ngự kiếm thuật Toàn Chân giáo các ngươi.”
Lời này của Triệu Khách lại rất chân thành, ánh mắt hâm mộ nhìn về phía kiếm giáp sau lưng Miêu Đạo Nhất.
Tuy Đại Hạ đỉnh có thể dẫn hắn phi độn nhưng chung quy vẫn không phóng khoáng bằng phi kiếm, cả hai cứ như một cái xe hơi bốn bánh và mô tô hai bánh.
Thể xác mà bốn bánh gánh chịu, đến cuối cùng so ra kém với sự thoải mái của một chiếc mô tô hai bánh gánh chịu linh hồn.
“Hừ, đúng thế!”
Miêu Đạo Nhất phổng cả mũi, cuối cùng đã tìm được một chút sự tự tin, nếu không đi theo bên cạnh Triệu Khách càng lâu càng phát hiện thủ đoạn của Triệu Khách tầng tầng lớp lớp, huyền diệu kỳ dị.
Khiến gần đây lòng tự tin của Miêu Đạo Nhất liên tục bị đả kích.
Hai người giẫm lên thang dây đi từng bước một xuống sơn cốc, còn chưa chạm đất sương mù đã đánh thẳng vào mặt.
Miêu Đạo Nhất thấy vậy vội vàng lấy ra hai viên thuốc từ trong hồ lô bên hông.
“Đây là một loại đan dược do sư bá của ta luyện chế, có thể khu tà tị độc.”
Mảnh rừng sâu này quanh năm không thấy mặt trời, phía dưới tràn ngập mùi mục nát, độc trùng rắn rết nhiều không kể xiết, tuy bọn họ không sợ nhưng cũng không muốn bị những thứ này nhiễm phải.
“Không phải Toàn Chân giáo các ngươi bài xích Đan đỉnh lưu này sao? Còn tự mình luyện đan?”
Triệu Khách khinh thường Miêu Đạo Nhất, lại im hơi lặng tiếng ném đan dược vào trong sách tem nhìn lên.
Đạo cụ bạch ngân: Thanh uế đan
Sau khi dùng ăn, trong vòng ba canh giờ có thể miễn dịch tổn thương hệ độc, có tác dụng khu trục mạnh mẽ với độc trùng xà hạt cùng đủ loại sinh vật kịch độc.
(Chú thích: Sau khi ăn xin hãy yên lặng chờ mười phút, dược hiệu mới có thể phát huy tác dụng.)
Thấy thế, Triệu Khách thầm gật đầu, lại lấy đan dược ra ăn vào trong miệng.
Miêu Đạo Nhất lại giải thích với Triệu Khách: “Toàn Chân giáo ta bài xích Đan đỉnh lưu vì cảm thấy lấy đan dược trợ giúp tăng tu vi vốn là cách ngoại đạo, tuy có pháp lực lại có cảm ngộ nông cạn với thiên đạo, cho nên cấm đoán dùng ăn đan dược trợ giúp tăng tu vi. Còn đủ loại đan dược chữa thương như Tích cốc đan lại không thể xếp vào loại cấm đoán, vậy chẳng phải là vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn sao.”
“Thì ra là thế.”
Triệu Khách nghe vậy, trong lòng lại hiểu Toàn Chân giáo thêm một chút, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy quá cực đoan.
Nội ngoại kiêm tu mới là vương đạo, nếu không ngươi xem lão bất tử Thuỷ Lộc này đi, ngày nào cũng tay trái cầm ấm chén cẩu kỷ táo đỏ mảnh nhân sâm, không ngừng ồn ào muốn dưỡng sinh.
Rõ ràng là một con hươu lại sống ra phong phạm của một con rùa.