Trong ánh sáng chói, một bóng hồ ly trắng còn như quỷ mị, tận dụng mọi cách thức nhanh chóng xuyên thẳng qua mảnh đất tận thế vỡ nát hủy diệt này.
Mỗi một bước rơi xuống lại khéo léo đến cực điểm, dường như một bước này đã trải qua ngàn vạn lần diễn luyện, nơi này đẹp đến cực hạn nhưng cũng nguy hiểm đến mức khiến người ta sợ hãi run rẩy.
So sánh với nhau, mũi đao loạn vũ gì đó đều không đủ để nói chuyện, hắn gần như sóng vai đi cùng Tử thần, đôi bên cùng múa, di chuyển trên bờ vực sinh tử.
Một bước sai, vạn kiếp bất phục.
“Hít… Trời ạ, hắn là ai?”
Hình ảnh phát sóng trực tiếp trên không Quỷ thị, từ lúc đại chiến phát động đã khóa chặt vào trận đại chiến này.
Lúc này mọi người còn đang tiêu hóa hình ảnh trường thương độc diễm, máu nhuộm Nguyên doanh của Cừu Bách Lăng trước đây không lâu.
Lại không ngờ sẽ thấy tuyệt cảnh Bạch Hồ mị bộ và Tử thần cùng múa này.
Trong chốc lát đại não như sắp thiếu dưỡng khí, chấn động không nói ra lời.
“Là hắn!”
Tẩu thuốc trên tay kẻ nghiện thuốc lập tức trượt xuống từ trong tay, một cây tẩu thuốc cực phẩm Đế vương cấp lục phẩm này lập tức vỡ nát trên mặt đất.
Nếu là ngày thường dù chỉ đụng nhẹ một cái, cũng đủ khiến trong lòng kẻ nghiện thuốc đau đớn không ngừng.
Cho tới bây giờ, kẻ nghiện thuốc lại ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt vẫn khóa chặt hình ảnh phát sóng trực tiếp trên đỉnh đầu, hoảng sợ không nói ra lời.
“Ồ!”
Ánh mắt ác niệm Đại Giác nhìn chằm chằm vào Hồ tiên Triệu Khách biến ảo, không khỏi phát ra một tiếng kêu nghi ngờ, như không ngờ người trước mắt lại còn biết thần thông như vậy.
Sau khi nghi ngờ, ác niệm Đại Giác lại càng thêm hưng phấn, đối mặt với loại bí thuật thần thông chưa từng thấy này, trong đôi mắt hắn ta lại đầy tham lam.
“Tốt tốt tốt…” Tiếng khen ngợi liên tiếp.
Trên khuôn mặt vốn thanh tú tuấn lãng của ác niệm Đại Giác lại trở nên méo mó, đâu còn có dáng vẻ cao tăng vừa rồi, ngược lại tà khí rét lạnh khiến lòng người sợ hãi.
Vẻ tham lam hoàn toàn không thèm che giấu, lộ ra hết trên mặt.
“Đi mau, ngươi không phải đối thủ của tên này.”
Triệu Khách đưa Miêu Đạo Nhất đến chỗ cách ngoài trăm thước, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm hòa thượng vẻ mặt tà khí ở giữa không trung.
“Ngươi…”
Sắc mặt Miêu Đạo Nhất trắng bệch, trong nháy mắt vừa rồi có mấy lần sượt qua Tử thần, đã hiểu rõ sự chênh lệch thực lực giữa đôi bên.
Dù là tên tà tăng trước mặt, hay là Triệu Khách làm bạn với hắn ta, thực lực của mình hoàn toàn không có cách nào sánh bước.
Trận đấu pháp đọ sức giữa bọn họ, mình không xen tay vào được, ở lại nơi này chỉ mang đến gánh nặng cực lớn cho Triệu Khách.
Nhưng nếu mình cứ rời đi như vậy, một khi Vương huynh xảy ra chuyện không hay, sao hắn ta có thể sống nổi.
Ngay lúc tinh thần Miêu Đạo Nhất không tập trung, không cách nào phán đoán, lại nghe trên trời có tiếng sấm sét, tà quang hiện lên.
“Thiên Phật niết, quần ma loạn vũ.”
Hai tay ác niệm Đại Giác bắt ấn, Phật quang lập tức nghịch chuyển.
Vừa rồi là Phật hà thần thánh như mặt trời, trong chốc lát lại hóa thành ma khói cuồn cuộn.
Trên ngàn vạn gót sen, Phật quang vỡ diệt sinh ra từng đốm đen, trong giây lát ngàn vạn Phật liên đã hóa thành một màu đen kịt.
Trong chốc lát, chỉ nghe quỷ khóc thần gào, Phật Đà tại niết, cốt nhục tách rời, máu tươi rơi xuống từ trên trời, cuốn lên gió tanh mưa máu vạn trượng.
Có ngàn vạn hài cốt nổi lên trong Ma yên, hóa thành một chốn tu la, thây ngang khắp đồng ở giữa thiên địa.
“Tên này nhập ma rồi!”
Miêu Đạo Nhất nhìn tà tăng đã nhập ma trước mặt, lập tức không nhịn được hét to.
Dường như hắn ta đột nhiên hiểu ra vì sao Đại Giác hòa thượng lại muốn chém ác niệm của bản thân, đây đâu phải là ác, hoàn toàn là ma.
Nếu không trảm, sớm muộn gì cũng ma tính đại phát, trở thành tai họa.
“Còn không đi.”
Ánh mắt Triệu Khách lập tức trở nên sắc bén.
Hắn cảm nhận được nguy hiểm, trong lòng càng thấy ngạc nhiên với thực lực của Đại Giác hòa thượng.
Chỉ là ác niệm do hắn ta tự chém xuống lại có lực lượng cường đại như thế, nếu Đại Giác hòa thượng còn sống sẽ có thực lực như thế nào.
E rằng không hề chênh lệch với Tam Giới hòa thượng.
“Được, Vương huynh bảo trọng.”
Lần này Miêu Đạo Nhất đi rất dứt khoát, tuyệt đối không có suy nghĩ ở lại.
Hắn ta biết Triệu Khách phải đối mặt với quái vật gì, mình ở lại chỉ là gánh nặng.
Lúc này Miêu Đạo Nhất hận thực lực của mình quá kém, trong lòng rất hối hận, hối hận vì ngày thường sư phụ khắt khe với hắn ta, hắn ta còn nghĩ cách lười biếng.
Sớm biết có ngày hôm nay, hắn ta cũng sẽ chuyên tâm khổ tu.
“Này!”
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên nhớ đến điều gì đó, gọi Miêu Đạo Nhất lại: “Đợi chút.”
Miêu Đạo Nhất dừng bước, quay đầu nhìn về phía Triệu Khách, trong hoảng hốt như đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Trong chốc lát vẻ mặt bi tráng, đôi mắt đỏ hồng hỏi: “Vương huynh có di ngôn gì sao? Ngài nói đi, nếu Miêu Đạo Nhất ta còn sống, chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó.”
Khóe miệng Triệu Khách giật một cái, mắng thầm: “Ngươi mới để lại di ngôn.”
Hắn lại tức giận nói: “Ngươi ước gì ta chết hả? Đưa Định quang châu của ngươi cho ta.”
“A!” Miêu Đạo Nhất không ngờ Triệu Khách lại đưa ra yêu cầu này.