Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2217 - Chương 2217 - Định Quang Tới Tay (2)

Chương 2217 - Định quang tới tay (2)
Chương 2217 - Định quang tới tay (2)

Trong chốc lát há hốc mồm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Khách.

“A cái rắm, cho ta mượn được chưa, nếu không đợi chút nữa ta e ta cũng không thể thoát thân.”

Đối mặt với yêu cầu của Triệu Khách, sắc mặt Miêu Đạo Nhất trở nên cổ quái, trong chốc lát trong đầu đã đấu tranh tư tưởng mãnh liệt.

Hắn ta biết tà tăng kia không tầm thường, Vương huynh bọc hậu chắc chắn cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng vấn đề là…

Có tiền lệ của bốn thanh kiếm ngọc trước đó, Miêu Đạo Nhất thấy thế nào cũng cảm thấy cho mượn viên Định quang châu này cũng như dùng bánh bao thịt đánh chó, đã đi là không thể trở về.

Lúc này, nếu đổi lại là những kẻ già đời khác, chắc chắn sẽ không quay đầu lại mà bịt lỗ tai xoay người bỏ chạy.

Nếu là loại thất đức như Heo mập, e rằng trước khi đi còn không quên kêu lên một câu: “Sang năm đến tiết thanh minh, ta sẽ đốt thêm cho ngươi mấy lão nương môn mông to mắn đẻ.”

Nhưng hiển nhiên Miêu Đạo Nhất là người hiền lành, với cách giáo dục tẩy não của Toàn Chân giáo cũng không thể khiến hắn ta thật sự Thái thượng vô tình, ngược lại trái tim của hắn ta vẫn nóng bỏng như lửa.

Sau khi vùng vẫy một lúc, quyết đoán ném Định quang châu cho Triệu Khách.

“Vật này chính là trọng bảo Toàn Chân, sư gia ban tặng, vốn không nên cho bên ngoài mượn nhưng nếu có thể đổi được mấy phần sinh cơ cho Vương huynh, mất đi cũng đáng giá.”

Miêu Đạo Nhất nói chuyện tình chân ý thiết, đáng tiếc Triệu Khách không nghe thấy một chữ nào.

Nhận lấy Định quang châu vào trong tay, đôi mắt cũng híp thành một đường thẳng, đơn giả như con mèo nhìn thấy cá nhỏ, đôi mắt sáng ngời.

Đã tới tay lại không tranh không đoạt, đơn giản nhẹ nhàng khiến Triệu Khách cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Hắn chỉ nhớ đến thuận miệng nói ra, không ngờ Miêu Đạo Nhất lại giao Định quang châu cho hắn thật.

Về phần Miêu Đạo Nhất…

Triệu Khách quay đầu nhìn vẻ mặt thành tâm thành ý của tiểu tử này, da mặt cũng hơi nóng lên, luôn có cảm giác hắn đang lừa gạt tiền lì xì của tiểu hài tử.

Nhưng vật này đã đến tay còn muốn Triệu Khách phun ra, đây là chuyện tuyệt đối không thể nào.

Triệu Khách gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Miêu huynh yên tâm, châu còn người còn.”

“Bảo trọng!”

Sau khi Miêu Đạo Nhất nhận được sự bảo đảm của Triệu Khách, không dám dừng lại chút nào, gọi ra phi kiếm nhanh chóng độn đi.

Đối với Miêu Đạo Nhất, ác niệm Đại Giác lại hồn nhiên không quan tâm, một tiểu đạo sĩ mà thôi, hắn ta hoàn toàn không nhìn trong mắt.

“Hắc hắc hắc, ngươi thả hắn rời đi một mình đối đầu với ta, chẳng lẽ còn có thần thông kỳ diệu gì, nếu là như vậy nhanh chóng thi triển để tiểu tăng mở mang tầm mắt.”

Ác niệm Đại Giác hung hăng ngang ngược cuồng vọng, ma yên trên người cuồn cuộn như khói báo động xông lên trời.

Đang mong đợi Triệu Khách có thể thi triển ra càng nhiều bản lĩnh của hắn, lại cảm thấy hứng thú với thần thông.

“Ngươi cứ ăn chắc ta như vậy hả?”

Triệu Khách ngẩng đầu nhìn ác niệm Đại Giác, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Trong hai con ngươi của Triệu Khách bùng lên một luồng chiến ý nóng rực như lửa, đối mặt với ác niệm Đại Giác này lại sinh ra một cảm giác nóng lòng muốn thử.

Triệu Khách không biết thực lực của bản tôn Đại Giác hòa thượng như thế nào, nhưng Triệu Khách đã được chứng kiến thực lực của Tam Giới hòa thượng.

Nói một cách công tâm, thực lực của Tam Giới hòa thượng vượt xa những người dự bị bọn họ.

Muốn giết Tam Giới hòa thượng khó như lên trời, nhưng tên hòa thượng trẻ tuổi trước mặt lại là ác niệm do Đại Giác thiền sư tự mình chém xuống vào năm đó.

Triệu Khách muốn xác nhận thực lực hiện tại của hắn từ trên người tên hòa thượng này.

Dường như cảm nhận được luồng sát khí mãnh liệt trên người Triệu Khách, vẻ mặt ác niệm Đại Giác không khỏi ngạc nhiên một lát, sau đó khóe miệng nhếch lên nở nụ cười lạnh.

“Tuy trên người người có sinh mệnh lực tràn đầy nhưng thực lực vẫn quá kém, ngươi không phải đối thủ của ta, vẫn nên ngoan ngoãn trở thành dược liệu bảo bối trong Vạn hóa lô của ta đi.”

Nói xong lời này, hư không xung quanh xoay chuyển, dường như mảnh không gian này bị huyết quang bao phủ biến thành huyết lô.

“Đây là ta căn cứ vào bí tịch bảo điển còn lại trong tổng đàn ma đạo, cuối cùng tìm hiểu ra Vạn hóa lô, có thể hóa một thân tu hành và thần thông của ngươi cho ta dùng.”

Đối mặt với huyết quang xung quanh, Triệu Khách không khỏi thở sâu, “Chưa chắc.”

Nói xong, Triệu Khách lại chậm rãi lấy ra một món đồ từ trong sách tem, đây không phải thứ gì khác lại là viên Siêu năng bảo thạch đã bị Triệu Khách giấu đi.

“Là hắn!”

Trong Quỷ thị, mọi người thấy đã thấy rõ khuôn mặt Triệu Khách, bây giờ đã không có người không biết hắn là người đưa thư nhân sâm thật sự.

Đồng thời cũng có rất nhiều tin tức chứng minh, tên này và Hồng bà bà có quan hệ khó mà nói rõ được.

Cụ thể là cái gì thì không ai biết rõ, nhưng không ai dám lấy chuyện này ra trêu đùa không có chừng mực.

Dù sao lần trước Hồng bà bà chặt đầu hội trưởng hiệp hội xem bói ngay trước mặt mọi người, hình ảnh máu me đầm đìa kia còn rõ mồn một trước mắt.

“Đánh cược đi!”

Sự chú ý của Quỷ thị với lần thi đấu tranh bá này vượt qua bình thường.

Sau khi phát hiện Triệu Khách, Dương Vạn Tài là người mở ra bàn đánh cược mới đầu tiên.

Bình Luận (0)
Comment