Dưới chân sen đen nâng lên, có một loại khí khái ngoài ta còn ai, duy ngã độc tôn, vô cùng bá khí, bễ nghễ khắp nơi!
Hai tay nặn Pháp ấn, ma tính ngút trời.
“Vạn hóa lô!”
Huyết quang phun trào, trong chốc lát bầu trời đêm hóa thành một mảnh huyết sắc, hiện tại thiên địa là lò luyện, vạn vật hóa sạch đều để bản thân sử dụng.
Hắn ta muốn hòa tan tên tiểu tử trước mắt, đề luyện ra phương pháp tu hành trên người hắn.
Trong Khai Linh bảo tự, hình ảnh kinh thiên động địa như vậy tất nhiên đã không dối gạt được.
Vòm trời vỡ nát, ma yên như biển.
Trúc tím xung quanh hậu sơn phát ra tiếng tranh tranh, trên trúc tím lại tuôn ra Phật quang nhàn nhạt, tùy ý trấn áp ma khí đang tràn ngập.
“Hai vị sư bá, đây là…”
Vô Tướng thiền sư giật mình nhìn tình hình bên ngoài, trên chân cũng không kịp đi giày đã chạy như bay ra khỏi thiền phòng, lao vào trong viện nhìn lên.
Hai vị trưởng lão Thanh Chính, Thanh Độn đã đứng trong viện, sắc mặt yên lặng như nước nhìn ma yên ngút trời ở sau núi, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
“A di đà Phật, nên tới vẫn không tránh được, chỉ là Tam Giới không ở đây, ta sẽ cố hết sức kéo dài.”
Vẻ mặt Thanh Chính đầy đau khổ, lúc trước có Tam Giới ở đây có thể kê cao gối không lo, nhưng hôm nay đúng lúc Tam Giới không có mặt, lúc này bọn họ chỉ có thể cố hết sức kéo dài, nếu có thể kéo dài đến khi Tam Giới trở về, tất nhiên không còn gì tốt hơn.
Nếu không thể, vậy cũng chỉ có thể xem thiên mệnh.
“Đệ tử trong chùa đi theo ta!”
Lúc Thanh Chính nói chuyện đã dẫn theo đám người Vô Tướng thiền sư, nhanh chóng đi đến rừng trúc bên ngoài Khai Linh bảo tự.
Một đám tăng chúng đi theo hai người Thanh Chính, Thanh Độn ngồi xếp bằng, chắp tay trước ngực mặc niệm Kim cương pháp chú.
Theo niệm lực tường hòa mà tinh khiết trong kinh Phật lượn lờ, trên trúc tím trước mặt bốc lên một tầng lại một tầng ánh bạc, càng có ánh sáng màu vàng kim nhạt chảy xuôi, đây là lực lượng tín ngưỡng thuần túy nhất.
Năm đó, các tiền bối Phật môn sáng tạo Khai Linh bảo tự đã lấy Phật tâm chân thành nóng rực, lấy huyết nhục bản thân làm phân bón, lấy Xá lợi làm hạt giống, nuôi dưỡng thành mảnh rừng trúc trước mắt.
Mục đích là trấn áp tà linh của chúng đồ Ma giáo đã chết vào năm đó ở chỗ này, cũng chính vì nguyên nhân này nên lúc trước Đại Giác hòa thượng mới tự chém xuống ác niệm, cầm tù ở sau núi.
Lực lượng mênh mông khiến tâm thần người ta chấn động, bao phủ ở trên núi, đậm đặc đến mức không thể tản ra.
Tất cả mọi người trong Đại đô đều có thể phát hiện Khai Linh bảo tự xuất hiện biến cố, lập tức nhao nhao nhìn về phía Khai Linh bảo tự.
Phật quang phổ chiếu khiến sau núi một mảnh vàng son lộng lẫy, dường như mỗi một ngọn cây cọng cỏ nơi này đều có Phật tính, được Phật pháp tưới nhuần đến thấu triệt.
Trong ánh mắt ác niệm Đại Giác tràn ra tà quang, Phật quang này khiến hắn ta càng nóng nảy tức giận hơn.
“Những tên ngu xuẩn các ngươi, đợi ta ra ngoài sẽ trói tất cả các ngươi ở trên ghế đẩu, lại tìm một con lừa đực phát tình cho các ngươi được thoải mái sung sướng.”
Hắn ta hét dài một tiếng, giọng nói lại xuyên qua ngăn cách của niệm lực trong rừng trúc, truyền vào trong tai đám người Vô Tướng thiền sư.
Trong chốc lát, trong lòng Vô Tướng thiền sư không khỏi chấn động, nói thầm: “Chẳng lẽ thực lực của tên ma đầu này đã vượt xa sư phụ?”
Nếu là ngày trước, dựa vào niệm lực của rừng trúc trấn áp, tên ma đầu này đã khó mà động đậy, chỉ có thể gắng gượng giãy giụa mới đúng.
Nhưng sao lần này lại nhẹ nhõm như thế??
Hiển nhiên, đám người Vô Tướng cũng không biết sau núi cách đó không xa có một cái lỗ cực lớn lộ ra.
Ma khí dày đặc cuồn cuộn chảy ra theo cái lỗ, trong chốc lát cây cỏ xung quanh khô héo, đặc biệt là những rễ trúc tím trong hố đất đó đã bắt đầu hư thối.
“A di đà Phật!”
Ánh mắt Thanh Độn yên tĩnh như nước nhưng hai tay lại rút ra một thanh đao nhọn từ trong tay áo, một đao đâm xuyên qua bàn tay của mình.
Trong chốc lát chỉ thấy kim huyết nhỏ xuống, nhỏ xuống mảnh rừng trúc này, từng tầng Phật quang vàng rực gợn sóng cuồn cuộn, tràn ngập cả đỉnh núi.
“Tranh…”
Ngàn vạn trúc tím huýt dài tận trời, từ trong mỗi một cây trúc tím truyền ra tiếng gõ trong trẻo mạnh mẽ, từng tiếng kinh văn lọt vào tai, đinh tai nhức óc.
Có kim huyết của Thanh Độn tưới tắm, trên hư không càng lộ ra một tôn Phật Đà, vẻ ngoài trang nghiêm mà thần thánh, rung động lòng người.
“Đám người các ngươi… Đồ trọc!”
Áp lực của ác niệm Đại Giác đột nhiên tăng lên, thân thể không thể không rơi xuống từ giữa không trung, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua Triệu Khách bị huyết cầu to lớn bao bọc.
Trong mắt hắn ta hiện ra vẻ khác thường: “Kỳ quái, sao lại chậm như vậy?”
Trong huyết lô không ai có thể sống sót, nhưng đã lâu như vậy đối phương vẫn bình yên vô sự?
Ngay lúc trong lòng ác niệm Đại Giác nghi ngờ, một chùm ánh sáng đáng sợ đột nhiên vỡ ra từ trong huyết cầu.
Ầm ầm!
Ánh sáng mạnh xé rách mặt đất, ngay cả huyết lô cũng bị xỏ xuyên ra một lỗ thủng cực lớn.
“Cái gì??”
Trong lúc ác niệm Đại Giác ngạc nhiên, Triệu Khách mặc áo bào đen đã cất bước đi ra từ trong huyết lô.