Oanh!
Một tiếng động mạnh, cả tòa Khai Linh bảo tự đều đang rung động, sóng khí khủng bố vọt tới từ phía trước xen lẫn vô số đá vụn và cổ thụ to lớn, như đất đá trôi đụng vào trên thân trúc tím, bị Phật lực to lớn trên trúc tím cản lại.
“Phốc!”
Trong lực lượng khổng lồ, tăng nhân tụng kinh nhao nhao nôn ra máu.
“A di đà Phật…” Thanh Độn tụng Phật hiệu, trên mặt đầy vẻ đau khổ, một lát sau đột nhiên ngẩng đầu, trong con ngươi bắn ra hai tia sáng bức người.
Lại giống sư huynh Thanh Chính cắt một đao vào lòng bàn tay, mặc cho kim huyết chảy vào bùn đất trước mặt, tẩm bổ cho trúc tím.
Hai người đang liều mạng, lấy một thân Phật huyết khổ tu làm dầu, thiêu đốt vạn trượng Phật quang trước mặt.
Hai người đều là cao tăng Phật môn đương thời nhưng cứ tiếp tục như thế cũng không chống đỡ được bao lâu, cũng sẽ là đèn đã cạn dầu.
Trong lòng Vô Tướng thiền sư không yên an ủi hai vị sư bá, chỉ hy vọng Đại hộ pháp Tam Giới trưởng lão có thể nhanh chóng trở lại, nhưng tất cả mọi người cũng không chú ý đến.
Lúc máu tươi của hai vị cao tăng rót vào mặt đất không lâu, dòng máu màu vàng óng lập tức trở nên đỏ như máu.
Từng sợi hồng quang mảnh khảnh như sợi tóc chui ra từ rễ trúc tím như rắn vừa ấp trứng, lặng yên tiến vào thân thể hai người theo dòng máu màu vàng của hai người.
“Ùng ùng ùng.”
Thiên địa chấn động dữ dội như có sự cộng minh với thiểm điện, đây là một trận va chạm mang tính tai nạn, mỗi lần va chạm đều bắn ra sóng khí mãnh liệt quét ngang bốn phía.
Trong núi rừng nơi xa, Miêu Đạo Nhất chưa rời đi chỉ núp ở đằng xa, hắn ta lo lắng cho sự an toàn của Triệu Khách, cảm thấy trốn ở chỗ này, nếu Triệu Khách không địch lại thì hắn ta cũng tiện tiếp ứng yểm hộ bất cứ lúc nào.
Vốn tưởng đã trốn ở nơi đủ an toàn, lại không ngờ hắn ta vẫn quá coi thường Triệu Khách, cũng quá coi thường ác niệm của Đại Giác hòa thượng.
Vô số đá vụn bay xẹt qua xung quanh hắn ta, có vài tảng đá đập vào vách núi đá xung quanh, một đám đốm lửa văng khắp nơi.
Miêu Đạo Nhất híp mắt cẩn thận thò đầu ra, mới phát hiện hai người ở trung tâm đại chiến đã hoàn toàn mơ hồ.
Bên trong không thấy bóng dáng của Triệu Khách và ác niệm Đại Giác, chỉ có từng tiếng mãnh hổ chém giết gầm gừ.
Một tiếng vang thật lớn sau cùng, vạn trượng lôi đình nổ tung long trời lở đất.
Miêu Đạo Nhất không kịp ứng phó, bóng dáng đã bị sóng khí đánh tới cuốn bay lên, theo đó là một trận trời đất quay cuồng, không biết bóng dáng đã ngã xuống nơi nào.
“Vù vù vù…”
Một kích qua đi, bóng dáng hai người đứng đối diện đều thu tay lại, cách nhau trăm mét yên lặng đánh giá đối phương.
Ánh sáng vạn trượng biến mất, giữa thiên địa khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn sơn cốc sụp đổ, thương tàn khắp chốn, dáng vẻ đã trải qua hạo kiếp.
Không có ai mở miệng, chỉ có tiếng thở dốc to khỏe của hai người.
Trên người Triệu Khách đã sớm hiện đầy vết thương, Phách vương hổ bí biến thành chiến giáp đã hoàn toàn vỡ tan.
Đặc biệt là Dạ thứ trên tay trái, một thanh lưỡi đao sắc bén không gì không phá lại vỡ ra vết rách như mạng nhện dưới Toái tâm chỉ của Đại Giác.
So sánh ra, Đại Giác hòa thượng tốt hơn nhiều, dù vết thương nặng đến đâu thì hắn ta luôn có thể nhanh chóng khôi phục, cứ như sẽ không chết.
Điều này khiến Triệu Khách cảm thấy rất khó giải quyết, hắn cũng không biết khi đám người trong Quỷ thị ngạc nhiên phát hiện, cho dù ác niệm Đại Giác bị Triệu Khách một đao chặt đầu, lại nhanh chóng bình yên vô sự trở về hình dáng ban đầu.
Bên trong Quỷ thị đã bộc phát ra trận cuồng hoan như thủy triều.
Ánh mắt ác niệm Đại Giác nhìn Triệu Khách từ trên xuống dưới: “Nếu ngươi đến sớm mười năm, ta tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi đến quá muộn.”
Hắn ta bị Đại Giác hòa thượng chém xuống, bị cầm tù ở chỗ này, lại vì họa được phúc để hắn ta đạt được điển tịch bí thuật tàn khuyết của Ma giáo vào năm đó.
Trong đó phần lớn đều là tàn khuyết, nhưng ác niệm Đại Giác lại là kỳ tài ngút trời vượt qua người thường.
Hắn ta lại dựa vào những điển tịch tàn khuyết này, một lần nữa bắt đầu từ con số không sáng tạo ra tuyệt học đặc biệt thuộc về hắn ta, Vạn hóa ma kinh.
Càng dựa vào Vạn hóa ma kinh, hóa đi toàn bộ những tà linh mà Ma giáo để lại vào năm đó.
Thu nạp võ đạo và phương pháp tu hành của những tà linh này về cho mình dùng, cuối cùng hòa hợp một lò, tự thành một phái.
Một bước này hắn ta đã hao tốn mười năm, nếu Triệu Khách đến đây từ mười năm trước, hắn ta chắc chắn không phải đối thủ của Triệu Khách.
Nhưng bây giờ, dù là hắn ta cũng không thể không thừa nhận Triệu Khách có được lực lượng khiến người ta hoảng sợ, ngay cả mình chống đỡ chính diện cũng khó mà chiếm được lợi ích.
Nhưng vấn đề là… Hắn ta còn có thể chống đỡ được bao lâu?
“Rắc rắc rắc…”
Trên mặt đất nứt nẻ, từng sợi rễ cây thô to dưới mặt đất chậm rãi rút lên, điều khiến người ta ngạc nhiên là cùng lúc sợi rễ cây này nâng lên lại lộ ra một trái cây hình người.
Đây giống như khoai lang được trồng trong đất nhưng lại là hình dáng loại người, dù là tay chân hay chỗ nào đó không thể miêu tả đều không ngoại lệ, gần như giống hệt với người thật, ngay cả kích cỡ cũng cao như người bình thường.