Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2230 - Chương 2230 - Một Ngày Đau Đầu

Chương 2230 - Một ngày đau đầu
Chương 2230 - Một ngày đau đầu

Triệu Khách quay đầu nhìn về phía Miêu Đạo Nhất, không khỏi kỳ quái vặn hỏi: “Ngươi tìm được quả cầu thủy tinh vừa rồi ở đâu? Sao ngươi biết quả cầu thủy tinh đó là điểm yếu của hắn?”

Đối mặt với lời hỏi thăm của Triệu Khách, lúc Miêu Đạo Nhất đang muốn giải thích rõ ràng với Triệu Khách, lại thấy một mảnh rừng núi bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng còn có kiếm mang phá không mà tới.

“Không tốt, xem ra trú quân xung quanh còn có đám người sư phụ ta chạy đến!”

Miêu Đạo Nhất vừa thấy kiếm mang cực nhanh ở trên bầu trời, vẻ mặt lập tức thay đổi, tuy hắn ta phụng lệnh chưởng giáo chân nhân tìm đến Triệu Khách đòi bốn thanh kiếm ngọc.

Nhưng chưởng giáo chân nhân cũng không cho phép hắn ta đi theo Vương huynh làm ẩu, huống hồ chuyện lần này ồn ào lớn như vậy, nếu bị chưởng giáo chân nhân biết được chắc chắn sẽ trách phạt hắn ta thật nặng.

“Đi theo ta, chúng ta đi ra ngoài từ đỉnh núi bên cạnh.”

Xung quanh sau núi đều bị trúc tím vây quanh, Phật quang bao phủ, người ngoài muốn đi vào cũng khó khăn chứ đừng nói là lao ra.

Nhưng hết lần này đến lần khác Triệu Khách lại khác biệt, là người đưa thư hệ tự nhiên, số trúc tím này căn bản không thể quấy nhiễu năng lực của Triệu Khách.

Nhưng khi Triệu Khách và Miêu Đạo Nhất đi đường vòng rời khỏi Khai Linh bảo tự, dự định đi ra từ bên cạnh, hai người không khỏi ngạc nhiên.

“Tại sao có thể như vậy?”

Đám trúc tím trước mặt đã héo úa, không phải một cây hai cây mà là toàn bộ trúc tím đều không ngoại lệ, toàn bộ khô cạn, từng mảnh lá trúc khô héo không ánh sáng tung bay rơi xuống, trên mặt đất có một tầng lá cây thật dày.

Triệu Khách đi lên trước, ngón tay nhẹ nhàng đẩy một cái.

“Rắc rắc rắc… Đông!”

Trúc tím to bằng bắp đùi người trưởng thành đổ xuống, trong chốc lát Miêu Đạo Nhất trợn mắt há hốc mồm nhìn Triệu Khách.

“Đừng hiểu lầm, không liên quan đến ta, số trúc tím này đều đã chết.” Triệu Khách hiểu Miêu Đạo Nhất đang thấy ngạc nhiên vì điều gì.

Phi kiếm của hắn ta cũng không cắt được một vết rách trên những cây trúc tím này, trình độ cứng rắn thật sự khiến người ta giận sôi, hắn vừa đẩy đã đổ nhưng điều này cũng không liên quan đến hắn.

Đơn giản là những cây trúc này bị hấp thu sạch chất dinh dưỡng, không để lại một chút nào.

Thoạt nhìn vẫn được tính là hoàn chỉnh, nhưng bên trong và rễ cây đã sớm thủng trăm ngàn lỗ, hư thối vỡ vụn.

Đừng nói là Triệu Khách, dù là Miêu Đạo Nhất cũng có thể nhẹ nhàng phá hủy mảnh rừng trúc này.

“Kỳ quái, tại sao có thể như vậy chứ? Những cây trúc tím này đều sinh ra từ trong di hài của cao tăng, có Phật pháp lớn lao gia trì, sao lại biến thành dáng vẻ này?

Miêu Đạo Nhất không thể tin được, thậm chí hắn ta còn tự tay thử một cái, đúng như Triệu Khách đã nói, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy rừng trúc trước mặt sẽ xếp đè lên nhau.

Căn bản không cần Triệu Khách ra tay, một con đường đã được mở ra.

“Rời đi trước lại nói!”

Lúc này, tuy trong lòng Triệu Khách thấy kỳ quái với sự thay đổi của những cây trúc tím này, nhưng đây không phải lúc để bọn họ thảo luận về vấn đề này.

Nhân lúc bên trong Khai Linh bảo tự đang hỗn loạn tưng bừng, bọn họ phải nhanh chóng chạy về mới được, nếu để người khác phát hiện chân thân của hai người không ở đó, chắc chắn sẽ điều tra đến trên người bọn họ.

“Vương huynh, cái đó…”

Miêu Đạo Nhất ấp úng gọi Triệu Khách lại, bối rối một lúc mới lên tiếng: “Vương huynh, ta không thể trở về với ngươi, nếu để sư phụ ta nhìn thấy ta, ta cũng không tiện giải thích! Không đúng, cũng không phải là ý này, ý của ta là…”

Thấy Miêu Đạo Nhất không biết nên bày tỏ suy nghĩ của mình như thế nào, Triệu Khách mở miệng nói giúp cho hắn ta: “Có thể, ngươi đứng ở ngoài cửa Khai Linh bảo tự chờ, thấy sư phụ ngươi cứ nói ngươi đi theo đến chỗ này, không tiến vào trong.”

“Ách, đúng đúng đúng, ta cũng có ý này.”

Miêu Đạo Nhất như gà con ăn gạo gật đầu nói với Triệu Khách.

“Cũng tốt, sau chuyện này ngươi có thể đến phủ đệ tìm ta, chúng ta có vấn đề gì đến lúc đó lại nói.”

Miêu Đạo Nhất suy nghĩ, việc này ồn ào hơi lớn, có lẽ trong một hai ngày cũng không giải quyết được, nghĩ đến đây cũng đồng ý.

Nào ngờ hắn ta quay người lại, Triệu Khách đã sớm không còn bóng dáng.

Thấy thế, Miêu Đạo Nhất thầm thở dài trong lòng, cảm thấy vị Vương huynh này cái gì cũng tốt chỉ là tính tình quá gấp gáp, mình còn chưa nói cho hắn biết mình thấy tên ai ở trên tấm bia đá.

Triệu Khách không quan tâm được nhiều như vậy, nhân lúc Miêu Đạo Nhất còn chưa nhớ đến, đương nhiên hắn ước gì có thể nhanh chóng chuồn đi.

Nếu không tiểu tử này nhớ đến Định quang châu, e rằng lại quấn lấy hắn đòi hỏi.

Triệu Khách chỉ hai ba bước đã chạy trở về Khai Linh bảo tự, vừa thò đầu ra từ trong bụi cây, Triệu Khách không khỏi giật mình nhìn đám tinh nhuệ Nguyên tộc chỉnh tề, ít nhất cũng có mấy ngàn người, bao vây cả Khai Linh bảo tự chật như nêm cối.

Triệu Khách thấy thế cũng không dám đến gần, hắn loáng thoáng có thể cảm nhận được trong đội ngũ Nguyên quân có cao thủ hàng đầu tọa trấn.

Đoàn chừng bên trong cũng có vị chưởng giáo chân nhân Toàn Chân giáo và cao thủ các tông phái khác.

Cũng may những cao thủ này đều tập trung ở trước cổng chính Khai Linh bảo tự.

Bình Luận (0)
Comment