Bóng dáng Triệu Khách nhanh như chớp đi vòng qua tường vây bên cạnh, thậm chí mấy Nguyên binh chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua xung quanh, cũng không nhận thấy bóng dáng Triệu Khách.
Tường vây xung quanh Khai Linh bảo tự đều có trận pháp Phật môn thủ hộ, nhưng trên tay Triệu Khách vừa lấy được Định quang châu.
Không giống với Toan nghê hộ hồn, Tọa hóa che đậy thiên cơ, năng lực chủ yếu của Định quang châu là phá giới.
Nói câu không khách sáo, nắm hạt châu này trên tay không dám nói trời đất bao la mặc hắn bước đi, nhưng có thể nói số trận pháp trên đời này có thể vây khốn hắn lại đếm được trên đầu ngón tay.
Bay qua một bên tường, Triệu Khách nhanh chóng lẻn về nội viện, những quân Hán ngoài viện cầm lưỡi đao ở trong tay, nghiêm cẩn trông coi.
Tình hình ở sau núi quá lớn, tiếng động ồn ào, Phật quang ngút trời, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng sấm khiến những quân Hán này run như cầy sấy.
Nếu nói nguyên nhân có thể khiến bọn họ bình tĩnh đến bây giờ, là vì chính chủ trong phòng cũng chính là vị Phó lưu thủ đại nhân tân nhiệm này, từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh tự nhiên xem Phật thư, không hề bị bên ngoài ảnh hưởng chút nào.
Đều nói trung quân đảm, phân thân Triệu Khách bất động như núi, tất nhiên cũng khiến những quân Hán này nhanh chóng ổn định lại.
Huống hồ, chưa nói đến Vương đại nhân bình tĩnh như thế, ngay cả phu nhân cũng chuyên tâm thêu nữ công, mặc cho tiếng động long trời lở đất bên ngoài.
Điều này khiến trong lòng đông đảo quân Hán cảm thấy tôn kính, âm thầm khen ngợi phu nhân là mày liễu không thua đấng mày râu.
Triệu Khách về trong phòng, nhân lúc người ta không để ý thu phân thân vào trong Đại Hạ đỉnh.
“Khụ khụ, các ngươi đi xem đã xảy ra chuyện gì.”
Triệu Khách giả vờ thả quyển sách trên tay xuống, phân công quân Hán bên ngoài đi xem tình huống như thế nào.
Thật ra đã không có nguy hiểm gì, ác niệm Đại Giác đã bị hắn tiêu diệt, chỉ còn lại những con lừa trọc hòa thượng kia.
Huống hồ, bây giờ đại quân đích thân đến, những hòa thượng này càng không thể làm gì bọn họ.
Dù mạng quân Hán không đáng tiền, thế nhưng cũng không đến lượt bọn họ đến giết, nơi này có sự khác biệt về bản chất.
“Vâng!”
Hai tên quan Hán nghe vậy nhìn nhau, nhanh chóng lĩnh mệnh bước nhanh ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, hai tên quân Hán chạy trở về, Triệu Khách bẩm báo: “Đại nhân, hình như không có chuyện gì, chỉ là đám người Vô Tướng thiền sư rất vội vàng, ti chức thấy bọn họ nâng hai vị trưởng lão Thanh Chính, Thanh Độn vào thiền phòng.”
“A! Không có việc gì, vậy các ngươi căng thẳng như vậy làm gì, nên ngủ thì ngủ, nên làm cái gì thì làm cái đó, đừng vây quanh nơi này.”
Triệu Khách nói xong không khỏi duỗi người một cái, dáng vẻ định kéo phu nhân nhà mình lên giường ngủ.
Nhưng đúng lúc này một đoàn người vẻ ngoài khách sáo vội vàng đến gần, Triệu Khách nhìn lên, người cầm đầu lại là A Đại.
Triệu Khách không hề thấy bất ngờ với việc A Đại tìm tới cửa, tin tưởng vị Tam công tử kia cũng muốn biết rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, đúng như Triệu Khách suy đoán, A Đại không nhìn những quân Hán đang nghiêm cẩn đứng đợi kia, sau khi đi đến trước mặt Triệu Khách không khỏi cau mày nói: “Đừng nói cho ta biết ngươi vẫn luôn ở lại chỗ này chưa từng đi ra ngoài?”
“Ngươi rất hy vọng ta đi ra ngoài?”
Triệu Khách cũng không muốn đứng dậy nghênh đón A Đại, ngược lại ngồi trên ghế nhàn nhã uống một ngụm trà.
Dáng vẻ này khiến trong lòng A Đại bùng lên một ngọn lửa, cười lạnh nói: “Hừ, đã vậy, ngươi tự đến Đại Hùng bảo điện nói với công tử đi.”
A Đại nói xong đứng lên rời đi.
Thấy thế, Triệu Khách cũng chỉ có thể vẻ mặt bất đắc dĩ đi theo.
Còn chưa đi đến Đại Hùng bảo điện, từ xa Triệu Khách đã thấy một người đi thẳng về phía hắn.
Nhìn từng bước chân nổi giận đùng đùng đi tới, không biết vì sao trong lòng Triệu Khách cảm thấy hơi chột dạ, người đến không phải ai khác chính là Tam Giới hòa thượng vội vàng trở về.
Sau khi ánh mắt Tam Giới hòa thượng đánh giá trên người Triệu Khách một vòng lại không nói gì, mà bước qua hắn, cất bước đi vào Đại Hùng bảo điện.
Nhìn Tam Giới hòa thượng cau mày đau khổ, sải bước đi về phía trước, trong lòng Triệu Khách lập tức thấy thoải mái hơn nhiều.
Dù là Phật quang ở sau núi hay là việc che giấu ở sau núi, cùng những trúc tím đã khô héo đó, tin tưởng đủ loại vấn đề hôm nay đã khiến Tam Giới hòa thượng đau đầu một ngày.
Chờ đến khi Triệu Khách đi vào Đại Hùng bảo điện, trong đại điện đã đầy ắp người.
Ánh mắt Triệu Khách nhìn sang vị Tam công tử kia, lại thấy nàng chỉ đứng ở vị trí hàng thứ hai, lập tức rất biết điều dừng bước, đứng ngoài cửa điện chờ đợi.
Đồng thời liếc mắt nhìn người đang ngồi trên ghế, một bộ áo bào quan viên màu đỏ tím nhưng cũng không phải đại quan nhất phẩm mà là một tên thái giám.
Khiến Tam công tử cũng chỉ dám đứng ở phía dưới, có thể thấy quyền lực của vị thái giám này còn ở trên Tam công tử.
Chỉ cần trong lòng Triệu Khách hơi suy đoán một chút, không khó đoán ra thân phận của tên thái giám này là thái giám thiếp thân bên cạnh Mông Ca Hãn.