Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2233 - Chương 2233 - Lại Vào Mộc Vương Phủ (2)

Chương 2233 - Lại vào Mộc vương phủ (2)
Chương 2233 - Lại vào Mộc vương phủ (2)

Trước khi lên kiệu, từ xa Triệu Khách đã thấy Miêu Đạo Nhất vẻ mặt u oán, ngồi trên chạc cây cách đó không xa dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm vào hắn, dường như đã nhớ đến sứ mạng của hắn ta.

Nhưng hiển nhiên Miêu Đạo Nhất không phải một người đòi nợ đủ tiêu chuẩn, không chỉ không đòi được bốn thanh kiếm ngọc, ngay cả Định quang châu cũng bị Triệu Khách “mượn” đi.

Nếu không phải vì bên ngoài Khai Linh bảo tự có trọng binh trấn giữ, một mảnh rối bời, e rằng Miêu Đạo Nhất cũng muốn xông lên kéo cổ Triệu Khách đòi nợ.

Triệu Khách thấy thế vẫy tay chào hỏi Miêu Đạo Nhất, sau đó nhanh chân tiến vào trong kiệu.

Hắn không sợ Miêu Đạo Nhất lại đến đòi nợ, dù Miêu Đạo Nhất thật sự giống như lão gia hỏa Thuỷ Lộc đã nói, là người trâu bò hai lần chấp chưởng Toàn Chân giáo, một lần nữa phục hưng Toàn Chân giáo sau khi bị suy bại.

Nhưng bây giờ hắn ta vẫn là một thanh niên, Triệu Khách vẫn có cách đối phó hắn ta.

“Đại nhân, vừa rồi người Mộc vương phủ nói muốn ngài nhanh chóng đến Mộc vương phủ một chuyến, Tam công tử muốn gặp ngài!”

Thủ vệ cẩn thận đẩy màn kiệu ra, nhỏ giọng nhắc nhở Triệu Khách.

Điều này cũng không có gì phải ngạc nhiên, vừa rồi Tam công tử quát to như thế, rõ ràng đang giúp hắn thoát thân.

Đương nhiên sự giúp đỡ này cũng không phải giúp không, có lẽ nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Khách nhìn sắc trời bên ngoài, phát hiện trời đã sắp sáng.

Hắn cũng không vội vàng, Phó lưu thủ không cần vào triều nhưng Tam công tử lại không như vậy, đoàn chừng phải trễ một chút nữa mới được trở về Mộc vương phủ.

Nghĩ đến đây, Triệu Khách nhìn thoáng qua thủ lĩnh quân Hán bên ngoài cỗ kiệu.

Triệu Khách không nhớ rõ hắn ta tên là gì, nhưng thoạt nhìn dáng vẻ đã khoảng ba mươi tuổi, trên mặt còn có một vết đao như con rết đã chứng minh hắn ta là lão binh trải qua sa trường.

Người Hán, đặc biệt là quân Hán có thể sống đến độ tuổi của hắn ta, thật sự không nhiều lắm.

“Sau khi các ngươi đưa ta về thành cũng về nghỉ ngơi trước đi, ta tự đến Mộc vương phủ, nơi này có một túi vàng nát khoảng một trăm lượng, ngươi chia cho các huynh đệ, sau khi trở về mỗi người được nghỉ ba ngày.”

Triệu Khách nói xong ném một túi vàng qua, hắn có rất nhiều thứ đồ chơi này, số lượng quan viên tặng lễ cho hắn cũng không ít.

Hết lần này tới lần khác Triệu Khách lại không thèm những thứ đồ chơi này, tiêu thì tiêu không hết, giữ lại cũng vô dụng.

Còn có những điền sản ruộng đất, bất động sản kia, cứ như hắn sẽ sống ở nơi này vậy.

“Đa tạ đại nhân!”

Lão hán mở to mắt nhìn, không ngờ vị Phó lưu thủ đại nhân tân nhiệm này lại khẳng khái như thế, trên mặt kích động đến mức sinh ra một lớp hồng nhuận phơn phớt.

Nhưng kích động thì kích động, lão hán vẫn cẩn thận mở bọc đồ mà Triệu Khách ném cho hắn ta ngay trước mặt Triệu Khách để xác nhận một lượt, lúc này mới cẩn thận lui ra, đi phát tiền cho những huynh đệ khác.

Một đêm này giày vò quá sức, đám quân Hán đi theo cũng vẻ mặt mệt mỏi, tuy bọn họ rất mệt mỏi nhưng mỗi người đều vô cùng hưng phấn, bao gồm cả bốn tên kiệu phu khiêng kiệu cho Triệu Khách, trên khuôn mặt đen đúa đầy nụ cười, thậm chí bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.

Sở dĩ như vậy, không chỉ bọn họ đã tự cảm nhận đủ loại cảnh tượng rung động trong tối nay, càng là vì Triệu Khách cho đám người bọn họ một lượng hoàng kim và ba ngày nghỉ.

Không có lời nói nào hùng hồn bằng cục vàng óng ánh, càng đáng giá để ủng hộ lòng người.

Cũng như ngươi tăng ca một đêm, thứ hy vọng nhận được không phải lão bản nhìn ngươi với ánh mắt khen ngợi, mà là tiền làm thêm giờ và tiền thưởng đầy chân thực.

Cái trước chỉ là vẽ bánh nướng, cái sau mới là sự thật.

Hành động của Triệu Khách khiến trong lòng những quân Hán này càng thêm khâm phục Triệu Khách, ít nhất trong mắt bọn họ, vị Phó lưu thủ đại nhân này là một người rất đáng giá để bọn họ đi bán mạng.

Dù sao trong thời đại người Hán mệnh tiện như cỏ, đừng nói vàng, mạng của người Hán nhiều nhất chỉ đáng giá một con lừa.

Một lượng vàng nho nhỏ này đã đủ mua mấy cái mạng của bọn họ, cho nên trước khi mặt trời mọc cỗ kiệu của Triệu Khách đã chạy về nội thành Đại đô.

Vừa vào thành, Triệu Khách đã xuống kiệu, để đám người kiệu phu rời đi.

Gọi Ải Cước Hổ ra khỏi Đại Hạ đỉnh, dẫn theo hắn ta lắc lư đi đến Mộc vương phủ.

Trên đường đi, Ải Cước Hổ đặc biệt hài lòng với thân thể mới của mình, ngoại trừ cái chân thứ ba đầy khoa trương của hắn ta, Triệu Khách còn đặc biệt làm thêm cho hắn ta hai quả thận.

Đương nhiên điều này không phải trò đùa ác của Triệu Khách, mà là Triệu Khách rất muốn biết trên mặt chế tác thân thể, hắn có thể chế tạo ra nhục thể cường đại như thế nào.

Từ sau khi thằng ngu Đồ phu chi hạp này thăng cấp, đã không có động tĩnh gì nữa.

Triệu Khách đã để Heo mập phụ trách việc chuẩn bị đồ ăn cho thằng ngu này, nếu có thể khiến Đồ phu chi hạp lại tăng cấp, tin tưởng có thể chế tạo ra thân thể cường tráng hơn, đồng thời có thời gian tồn tại càng lâu hơn.

Điều này tất nhiên là trăm lợi không có một hại với hắn.

Bình Luận (0)
Comment