Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2239 - Chương 2239 - Bàn Long Động

Chương 2239 - Bàn Long động
Chương 2239 - Bàn Long động

“Trong rừng rậm xanh biếc có cây lại có hoa, không có người mật báo cũng không có cảnh sát, ta là đại đạo tặc cái gì cũng không sợ, sống rất tự tại, cả ngày vui mừng ha ha…”

Giữa núi rừng, Triệu Khách cưỡi ngựa đi ở phía trước, cả quãng đường khẽ hát, tâm trạng đặc biệt tốt đẹp.

Vì hắn phát hiện một việc, cái đuôi nhỏ luôn đi theo sau mông hắn chưa từng xuất hiện.

Đoán chừng Miêu Đạo Nhất cũng không ngờ, rõ ràng đã nói chờ sau khi sóng gió qua đi hai người sẽ gặp mặt ở phủ đệ của hắn.

Kết quả không ngờ hắn chuyển đường, lại cưỡi ngựa, lái xe rời khỏi Đại đô đến Ngọc Tắc.

Chờ lần sau gặp mặt, còn muốn Định quang châu? Hừ hừ, lông heo cũng không có một sợi.

“Công tử, nhìn dáng vẻ của tên này rất vui mừng, cẩn thận có bẫy.”

A Đại coi Triệu Khách là kẻ thù, từ đầu tới cuối vẫn giữ sự cảnh giác cao độ.

Chỉ vì lúc trước hắn ta bị Triệu Khách lừa đến xoay quanh, mỗi lần nhớ đến ngày đó mình đưa bái thiếp cho hắn, tên này tất cung tất kính thật ra đùa bỡn mình như tên ngu, A Đại lại hận đến nghiến răng giậm chân.

Ở trong lòng hắn ta, người Hán vốn gian trá, còn tên này càng là gian trá trong gian trá.

Chỉ tiếc, Triệu Mẫn cũng không nghe lọt tai những lời nói của A Đại.

Cho tới bây giờ, nàng vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc sự chênh lệch một bình Thập tam hương là cái gì?

Vì sao sau khi nam nhân này nói đến đây, trên mặt lại đầy tự hào, dường như đã làm một việc kinh thiên động địa.

Vấn đề này quanh quẩn ở trong đầu nàng, thật lâu không thể tiêu tan.

Đối với vấn đề của A Đại, nàng hoàn toàn không thèm quan tâm, nếu A Đại thật sự thông minh như vậy, sao lần nào cũng bị tên này coi như tên ngốc đùa nghịch.

Đã không thông minh, nàng thường không thèm đếm xỉa đến đề nghị của đồ ngu.

Nàng rất muốn vặn hỏi đáp án từ Triệu Khách, nhưng lý trí nói cho nàng biết đây chắc chắn không phải một đáp án tốt.

Ít nhất từ trong ánh mắt giễu cợt của Triệu Khách, nàng nhạy cảm ngửi ra mùi vị âm mưu.

Nghĩ đến đây, nàng dứt khoát mang tính lựa chọn quên vấn đề này, hỏi thăm Triệu Khách về việc liên quan đến Khai Linh bảo tự.

Đối với chuyện này, Triệu Khách lại không giấu giếm chút nào vì không cần thiết, đương nhiên Triệu Khách tuyệt đối không nhận lấy công lao tiêu diệt ác niệm Đại Giác, mà sẽ đẩy tất cả lên người Miêu Đạo Nhất.

Từ đầu đến cuối, hắn vẫn ở trạng thái đánh xì dầu.

“Nói vậy, ngươi không trả lại bộ kiếm ngọc của Lý Chí Thường cho hắn?”

“Hắn cũng không nói muốn ta trả, Tam Giới hòa thượng cho ta một chuỗi Phật châu, hắn không để lại ít đồ sẽ có lỗi với ta!”

Lần đầu tiên Triệu Mẫn thấy có người lại nói việc này lý lẽ hùng hồn như thế, không nhịn được nhìn Triệu Khách với ánh mắt khinh thường, trong lòng lại cảm thấy thú vị.

Lúc hai người nói chuyện dáng vẻ rất tùy ý, dường như căn bản không có quan hệ cấp trên cấp dưới.

Điều này khiến A Đại đi theo phía sau rất khó chịu nhưng lại không thể làm gì.

Nàng đưa tay đỡ cằm suy nghĩ việc mà Triệu Khách nói đến, sau khi suy nghĩ một lúc không khỏi cười lạnh: “Tam Giới vẫn chưa nói thật, ta thấy bọn họ không phải muốn trấn áp tà linh Ma giáo, mà là muốn chiếm lấy những bí pháp còn sót lại của Ma giáo.”

Triệu Mẫn nói xong lại suy nghĩ một trận: “Nếu bọn họ muốn chiếm lấy bí pháp Ma giáo, vậy người tham gia vây công Ma giáo lúc trước chưa chắc đã không chịu ảnh hưởng, biết đâu lúc trước cũng vì cướp bóc những bí pháp này mới có thể vây công Ma giáo, e rằng cái danh Ma giáo này cũng là lý do của bọn họ.”

Triệu Khách bên cạnh nghe vậy, trong lòng không khỏi khâm phục tâm tư của nữ nhân này kín đáo, hắn không để lộ ra quá nhiều tin tức cho nàng.

Thậm chí hắn còn chưa nhắc đến sự thật ác niệm Đại Giác nhập ma, nàng chỉ dựa vào tin tức có hạn lại suy đoán ra nhiều vấn đề như vậy.

Điều này khiến trong lòng Triệu Khách khâm phục nữ nhân này, đồng thời cũng càng đề phòng hơn, cảm thấy sau này hắn vẫn nên đề phòng nàng thêm chút mới được.

Vốn Triệu Khách còn muốn moi ra chút tin tức liên quan đến Kỳ nguyên châu từ chỗ nàng.

Nhưng bây giờ Triệu Khách cũng chỉ có thể hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ này, hắn đoán chỉ cần hắn dám mở miệng, lập tức bị nữ nhân này đoán được mục đích.

Cho nên tiếp theo dù Triệu Mẫn nói gì, Triệu Khách cũng là dáng vẻ gặp sao yên vậy, kiên quyết không để lộ ra chút tin tức nào.

Cho đến khi đội xe đến một gian khách điếm, Triệu Khách mới được giải thoát khỏi loại trạng thái này.

“Mấy vị khách quan mời vào bên trong, chỗ ta có thịt dê và hoa điêu tốt nhất.”

Dường như lão bản khách điếm hiếm thấy thương đội lớn như vậy đi ngang qua, có vẻ đặc biệt nhiệt tình, chỉ cần hầu hạ tốt những thương đội này, trên cơ bản có thể bằng thu nhập một tháng của bọn họ.

Đặc biệt là khi Triệu Khách tiện tay ném cho lão bản khách điếm một cục bạc vụn trắng như tuyết, sự nhiệt tình của lão bản khách điếm lập tức tăng đến trình độ coi đám người Triệu Khách là phụ mẫu để phục vụ.

“Khách quan, đêm nay chỗ ta có đun nước nóng, nếu muốn rửa mặt cứ gọi một tiếng là được, nhà xí ở ngay sau viện.”

Bình Luận (0)
Comment