Đây cũng không phải sức hấp dẫn từ tính cách của Triệu Khách, Triệu Khách vẫn tự biết rõ điều này.
Lúc đầu Triệu Khách tưởng bọn họ muốn vàng, nhưng lúc Triệu Khách bọn họ một số vàng, đồng thời nói bọn họ không cần đi theo.
Lão quân hán cầm đầu trước đó lại từ chối số vàng mà Triệu Khách cho bọn họ, bọn họ cũng không phải người ăn xin, gia nhập quân đội chỉ vì nuôi sống gia đình nhưng không có nghĩa hắn ta sẽ vứt bỏ chút tôn nghiêm sau cùng.
Sở dĩ muốn đi theo Triệu Khách, là vì trong mắt Triệu Khách từng chú ý đến bọn họ.
Dù sao bán mạng cho ai cũng là bán mạng, nhưng bán mạng cho vị Phó lưu thủ đại nhân tân nhiệm này, bọn họ có thể cảm giác dù mình chết rồi nhưng vẫn được tính là có chút trọng lượng.
Thấy thế, Triệu Khách cũng không chối từ nữa, để những người này cải trang cách ăn mặc, coi như một thương đội bình thường là đủ.
“Đoàn trưởng, biện luận Phật Đạo sắp bắt đầu, chúng ta rời khỏi Đại đô ngay lúc này thật sự được chứ??”
Ải Cước Hổ đứng bên cạnh Triệu Khách dò hỏi.
Biện luận Phật Đạo mới là nhiệm vụ chính tuyến lần này, tuy hắn ta từng nghe khoảng cách giữa Ngọc Tắc và Đại đô chỉ có hai ngày đi đường.
Nhưng chẳng may xuất hiện chuyện ngoài ý muốn làm chậm trễ trận biện luận Phật Đạo lần này, chẳng khác nào từ bỏ nhiệm vụ chính tuyến, đây là một khoản tổn thất rất lớn.
“Bỏ lỡ thì bỏ lỡ, có gì ghê gớm đâu!”
Triệu Khách khinh thường sự lo lắng của Ải Cước Hổ, lúc đầu hắn cũng nghĩ như vậy nhưng nghĩ lại lúc này rời khỏi Đại đô, ngược lại là một cơ hội không tệ.
Theo thời gian trôi qua, tin tưởng càng ngày càng nhiều cao thủ tông giáo sẽ hội tụ ở Đại đô, đến lúc đó rồng rắn lẫn lộn, cao thủ vô số.
Chờ đến khi biện luận Phật Đạo bắt đầu, chẳng phải là thần tiên đánh nhau sao, đặc biệt là thời điểm ban đầu đoán chừng hai bên tranh luận chém giết càng kịch liệt hơn.
Lúc này rời đi, e rằng không thể thích hợp hơn, ít nhất có thể tránh đi mũi nhọn, về phần nhiệm vụ chính tuyến, thật ra chỉ cần chạy tới vào phần sau của biện luận Phật Đạo là được.
Lực chiến đấu của hai bên tiêu hao gần đủ rồi, hắn chạy tới chiếm chút lợi lộc là được.
Huống hồ Triệu Khách cũng không thấy nhiệm vụ chính tuyến lần này giới hạn trong biện luận Phật Đạo, chắc chắn sau đó còn có nhiệm vụ rất lớn.
“Ôi chao!”
Ải Cước Hổ chợt hiểu ra gật đầu, ánh mắt đảo qua hai bên xác định xung quanh không có người, lúc này mới áp sát vào bên tai Triệu Khách nói: “Đoàn trưởng, vị quận chúa kia cũng đi theo, có muốn…”
Đề nghị của Ải Cước Hổ bị Triệu Khách ghét bỏ từ chối, cho đến nay nữ nhân này vẫn không lộ ra chuyện gì, Triệu Khách hơi không cân nhắc ra trình độ của nàng.
Nàng đã dám để hắn đi theo, chắc chắn có chỗ dựa đủ cường đại.
Lúc này hắn nhảy ra, biết đâu sẽ rơi thẳng vào cạm bẫy mà nàng đã thiết kế tốt.
Dọn dẹp đồ đạc xong, Triệu Khách cứ dựa theo thời gian ước định, dẫn theo thương đội đã ngụy trang tốt chạy đến ngoài cửa Khai Nguyên Đại đô.
Vừa rời khỏi thành môn, từ xa Triệu Khách đã thấy một đoàn người Tam công tử.
Nhưng khi Triệu Khách gặp được Tam công tử, ánh mắt không khỏi sáng ngời, thậm chí còn cảm thấy kinh diễm vì nữ nhân này.
Sau khi cởi bỏ trang phục nam nhân ngày xưa, vị Tam công tử này tuyệt đối là mỹ nhân hiếm thấy.
Một bộ nữ trang nhẹ nhàng để lộ ra dáng người thon thả có hình dáng, tóc dài buông xõa sau lưng, dùng một sợi dây lụa phấn hồng nhẹ nhàng buộc lại.
Một mình cưỡi hắc mã dưới nắng sớm chiếu rọi, khuôn mặt trong suốt như ngọc, như hoa thụ đống tuyết, hoàn tư diễm dật, xinh đẹp không gì sánh được.
Nhưng cuối cùng nàng cũng không phải nữ tử bình thường, thân thể ngồi ở vị trí cao nhiều năm, đã sớm khống chế đại quyền sinh sát.
Đôi mắt kia như một dòng nước trong, lúc nhìn quanh tự có khí chất thanh nhã cao quý, khiến người ta bị chấn nhiếp, tự ti mặc cảm, không dám khinh nhờn.
Thế nhưng, cũng chính vì như thế mới khiến người ta cảm giác được trong ánh mắt lạnh lùng cao ngạo linh động có thái độ câu hồn nhiếp phách, đúng là cực phẩm nhân gian.
Dường như Tam công tử đã nhận ra ánh mắt Triệu Khách, nhưng quay đầu lại phát hiện Triệu Khách chỉ đang thưởng thức đơn thuần.
Không chỉ thưởng thức, nàng còn nhận ra một số điều khác từ trong ánh mắt của Triệu Khách.
Dường như đang so sánh nàng với người nào đó.
Tuy không biết đối phương là ai, nhưng nàng vẫn không nhịn được cưỡi ngựa đến gần Triệu Khách, lớn tiếng dọa người hỏi: “So sánh ra chưa, chúng ta ai đẹp hơn?”
Triệu Khách ngạc nhiên, trong lòng lập tức nở nụ cười khổ, ánh mắt của hắn chỉ hơi rời rạc một lúc không ngờ suy nghĩ của vị Tam công tử này tinh tế tỉ mỉ như thế, liếc qua một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Nghe nàng hỏi như vậy, cuối cùng Triệu Khách ngước mắt nhìn lên bầu trời, khóe miệng nở nụ cười thần bí nói: “Sự khác biệt giữa các ngươi chỉ là một bình Thập tam hương!”
Triệu Khách nói xong lời này, Ải Cước Hổ bên cạnh suýt nữa ngã xuống từ trên ngựa.
Trong lòng yên lặng giơ ngón tay cái cho đoàn trưởng nhà mình, nói thầm: “Đầu bếp đoàn trưởng, online tán gái, cao, thật sự cao!”