“Đoàn trưởng, lại nướng cho ta một cái chân gà! Cho nhiều ớt hơn chút!”
Ải Cước Hổ tùy tiện ngâm cái chân thối của mình ở trong hồ nước, tay trái thịt dê nướng, tay phải eo dê, ăn quên cả trời đất.
Ngày tốt cảnh đẹp như thế, trên đầu cửu thiên tinh hà, tai nghe cầm âm như tiếng thiên nhiên, trong gió mát hiên ngang trên tay cầm thịt xiên mùi thơm rung động lòng người.
Cắn một cái, thịt dê thơm mà không béo, thịt mềm mà không sống, Ải Cước Hổ cảm thấy vẫn còn thiếu một chai bia.
Mặc dù Triệu Khách là đoàn trưởng, nhưng đối với loại chuyện nấu cơm này lại rất nhiệt tình, hoặc phải nói làm một đầu bếp mới là việc hắn muốn làm.
Trên chân gà phết một tầng mật ong và hỗn hợp có trộn lẫn mỡ dê, trong chốc lát chân gà trên lửa than dần bao trùm một tầng màu đỏ thẫm mê người.
Mặc dù chỉ là thịt nướng đơn giản, nhưng mỗi một bước của Triệu Khách đều như đã trải qua trăm ngàn lần luyện tập.
Dù là độ lửa hay thời gian phết nguyên liệu đều được Triệu Khách tính toán nắm bắt chuẩn đến từng mili giây.
Chỉ có làm vậy mới có thể bảo đảm điều kiện tiên quyết khiến chân gà ngon miệng, đảm bảo cảm giác của chất thịt.
Ánh mắt Triệu Khách đầy tập trung khiến người ta cảm giác hắn không phải đang nướng chân gà, càng giống như chuyên tâm hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật nào đó.
Thật ra, nếu Triệu Khách muốn cũng không cần rắc rối như như vậy, có Nhiếp nguyên thủ ở đây, hắn có thể nhẹ nhàng trộn lẫn bất kỳ một loại hương vị nào vào trong chân gà.
Thậm chí, chỉ cần hắn muốn, dù là chân gà có vị hoa quả cũng không có bất kỳ độ khó gì với Triệu Khách.
Cách thức này cũng không hiếm lạ gì, cách nấu ăn phân tử có chút trình độ trong hiện thực đều có thể làm được.
Thậm chí Triệu Khách tin tưởng theo khoa học kỹ thuật phát triển, quá trình gia công và làm lạnh cung ứng không ngừng được đơn giản hóa, đại chúng hóa.
Cách nấu phân tử chắc chắn sẽ thành tiêu chí của một thời đại, nhưng cách nấu phân tử chỉ có một vài suy nghĩ đáng để Triệu Khách tham khảo.
Ví dụ như cách nấu nhiệt độ thấp trong đó cũng không tệ, nhưng hắn tuyệt đối không làm một tên đầu bếp nấu theo kiểu phân tử.
Thử hỏi trong tương lai, một tên đầu bếp có thể không có tài dùng sao, không hiểu khống chế lửa, ngay cả muôi lớn cũng không ước lượng được.
Một tên đầu bếp chỉ cần hiểu phương trình, hiểu vật lý, hóa học, tiến hành kỹ thuật số hóa gia công cắt chặt với một đống máy móc cũng xứng được gọi là đầu bếp??
Không bằng gọi là thầy hóa học thích hợp hơn.
Ở trong mắt Triệu Khách, đồ ăn như thế không có linh hồn, món ngon chân chính hoặc xào lăn, hoặc hấp, hoặc đun nấu, hoặc lên men, dù là cách nào cũng không thay đổi hương vị nguyên thủy nhất của nguyên liệu nấu ăn.
Điều này cần dùng tài dùng dao xảo diệu và trù nghệ cường đại của đầu bếp.
Dưới sự giao hòa của lửa và thời gian, khiến nguyên liệu nấu ăn bay hơi ra hương vị ngon miệng đặc biệt thuộc về nó, đây mới thật sự là món ngon.
Cũng như chân gà nướng màu đỏ thẫm trước mắt, sau khi tỏa ra hương thơm đặc biệt trong không khí.
Hắn nướng mười hai cái cánh gà, kết quả Ải Cước Hổ không ăn được một cái nào, toàn bộ bị Triệu Mẫn ăn sạch sẽ không còn một mảnh.
Trên cơ bản Triệu Khách nướng xong một cái lại bị Triệu Mẫn không chút khách sáo cướp mất.
Lúc nữ nhân này ăn uống sẽ không quan tâm hình tượng của mình, chỉ hai ba miếng đã ăn chân gà chỉ còn lại xương cốt sạch sẽ.
A Đại bên cạnh rất muốn nhắc nhở Triệu Mẫn cẩn thận tên này hạ độc, thậm chí rất muốn lấy thân thử độc trước để đảm bảo sự an toàn của công tử.
Kết quả suýt bị Triệu Mẫn một chân đạp vào hồ nuôi cá.
Lúc này, Tam công tử hoàn toàn trở thành nô lệ trước món chân gà của Triệu Khách, nàng chưa từng nếm hương vị này, dù là những sơn hào hải vị trong vương phủ cũng không thể sánh bằng chân gà trên tay nàng.
Vừa cắn một miếng, da giòn thịt mềm, mùi thơm thịt gà trộn lẫn cây thì là và mùi lửa than, hoàn toàn khiến hương vị chân gà đạt đến mức thăng hoa.
Sau khi Triệu Mẫn ăn xong, không tự chủ được nhìn về phía nguyên liệu nấu ăn còn thừa lại trên tay Triệu Khách.
Đáng tiếc, thịt dê cho Ải Cước Hổ, chân gà bị nàng ăn hết, dái dê còn thừa lại không gợi được chút hứng thú nào của Triệu Mẫn.
Điều này khiến trong lòng Triệu Mẫn hối hận, biết vậy mang thêm một ít chân gà, nghĩ đến vị ngon của chân gà vừa rồi khiến nàng không tự chủ được thè ra đầu lưỡi phấn hồng liếm hương vị còn thừa lại ở khóe miệng.
Thậm chí ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Triệu Khách: “Vừa rồi ta ăn gà thật sao??”
Lúc này Triệu Khách đã dập tắt lửa than trong lò, sau khi nghe được câu hỏi của Triệu Mẫn, ánh mắt nhìn về phía xương cốt trên đất.
Triệu Mẫn ngạc nhiên phát hiện mình đã biểu đạt sai ý, vội vàng ho khẽ hai tiếng: “Ý của ta là, sao ngươi làm thịt gà ăn ngon như vậy?”
So sánh với chân gà nướng của Triệu Khách, Triệu Mẫn cảm thấy những đầu bếp nổi danh thiên hạ trong vương phủ nên bị kéo ra ngoài chém.
Ngoại trừ hầm gà cũng là hầm gà, ngay cả chân gà nướng cũng không biết, gà nướng ra vừa khô vừa cứng, khó ăn muốn chết.