Đối mặt với câu hỏi của Triệu Mẫn, Triệu Khách đứng ở đầu thuyền đón gió thổi đến cuốn bay trường bào trên người, không biết trong tay đã cầm một quyển sách từ khi nào.
“Mãi đắc thần kê cộng kê ngữ, thường thì bất dụng đẳng nhàn minh, thâm sơn nguyệt hắc phong vũ dạ, dục cận hiểu thiên đề nhất thanh.”
Triệu Mẫn khẽ giật mình, chợt không nhịn được phát ra tiếng cười như chuông bạc.
“Đây là thi từ Thôi Đạo Dung, nhưng ngươi dùng vào lúc này lại có ý tứ.”
Triệu Mẫn nở nụ cười sâu xa, vì cái gọi là gà trống một gáy thiên hạ sáng.
Trong lòng Triệu Mẫn không nhịn được bắt đầu suy nghĩ, lúc này Triệu Khách dùng bài thơ này để nói chuyện.
Là đang mỉa mai thiên hạ Nguyên triều bọn họ tối tăm, hay đang rêu rao hắn có thể cung cấp càng nhiều giá trị hơn cho mình?
“A? Ngươi còn biết thơ Đường??”
Triệu Khách ngạc nhiên đứng đó, không ngờ Triệu Mẫn lại biết thơ Đường.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Khách tiếp xúc với rất nhiều quan viên Nguyên tộc ở Đại đô, phát hiện một bộ phận quan viên Nguyên tộc hoàn toàn không hiểu tiếng Hoa chứ đừng nói đến loại chữ Hán này.
Đối với bọn họ những thứ này đều là đồ bỏ đi, chỉ có cây đao và quyền lực trên tay mới là chân thực.
“Không khó, tuy rất nhiều người Nguyên tộc không thích những bài văn mục nát của người Hán các ngươi nhưng ta lại rất thích, những thi từ trong kinh thi đều thuộc làu làu.”
Triệu Khách nghe vậy khóe miệng giật một cái, vốn còn muốn giả vờ dáng vẻ người đọc sách một chút, không ngờ lại là múa rìu qua mắt thợ.
Chỉ có điều, vì sao cảm giác dáng vẻ cười rộ lên của Triệu Mẫn hơi là lạ?
Ta chỉ nói gà mà thôi?
Triệu Khách cũng không biết bài thơ mà hắn vừa đọc có ý gì, lúc này khuyết điểm bằng cấp quá thấp của Triệu Khách đã bắt đầu lộ ra, thật sự chịu thiệt thòi trên mặt văn hóa.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách dứt khoát ném bản 300 bài thơ Đường trên tay vào trong hồ nước.
Quả nhiên, việc trang bức này vẫn phải ở trong lĩnh vực mà mình am hiểu mới được.
Về phần trong tiểu thuyết, loại chuyện vượt qua sao chép thơ này vẫn không đáng tin cậy.
Dù sao có vài bài thơ, tư tưởng được biểu đạt bên trong còn sâu sắc hơn ngươi nghĩ.
Kết quả sao chép thơ lung tung e rằng không những không trở thành thi tiên, làm không tốt còn tặng đầu mình một cách khó hiểu.
Cũng may, trong bốn người chỉ có Triệu Mẫn thật sự biết ý nghĩa của bài thơ này.
Còn ở trong mắt A Đại, Triệu Khách thật sự là đang nịnh nọt, có tư tưởng xấu.
Về phần Ải Cước Hổ… Hắn ta hoàn toàn không hiểu Triệu Khách vừa nói cái gì, một bài thơ kết thúc lại nghe được rất nhiều gà, điều này khiến hắn ta không nhịn được nhớ đến mấy cô nương trong thanh lâu, không biết các nàng đã xuống giường được chưa.
“Khụ khụ, chúng ta đã đi một canh giờ rồi, đừng nói yêu quái, ngay cả một con thỏ cũng không thấy, ngươi xác định ngươi làm vậy có hiệu quả?”
A Đại mở miệng vặn hỏi Triệu Khách, nói xong lại đầy tức giận nói: “Còn có lão bản khách điếm kia, nói cái gì mà Bàn Long động ở phụ cận mặt hồ này, ta thấy hắn là một tên gian thương, nên trở về rút gân lột da, chém đứt đầu của hắn!”
Nhưng Triệu Khách lại vẻ mặt không quan tâm nhún vai nói: “Ta chỉ đề nghị đi ra ngoài nướng thịt, xem có thể gặp được yêu quái hay không, không nói chắc chắn có thể gặp được.”
“Ngươi!!”
A Đại tức đến mắt hổ trợn tròn.
Lúc đang muốn nói chuyện, lỗ tai Triệu Khách khẽ nhúc nhích, trong đôi mắt không khỏi lóe lên một tia sáng, quyết đoán cắt ngang lời nói nhảm của A Đại: “Suỵt, đừng lên tiếng, có cái gì đó đang đến!”
Triệu Khách đặc biệt nhấn mạnh khiến ánh mắt Triệu Mẫn sáng ngời, không khỏi đứng lên, vẻ mặt hưng phấn nhìn theo ánh mắt Triệu Khách.
Không biết từ lúc nào trên mặt hồ có từng chiếc thuyền nhỏ bơi ra từ cây cỏ, trên những chiếc thuyền nhỏ này treo đèn lồng đủ mọi màu sắc, trong chốc lát chiếu rọi mặt hồ thành một mảnh màu sắc sặc sỡ.
Triệu Khách híp mắt nhìn lại, trên những chiếc thuyền nhỏ này có nam có nữ, có lão nhân cao tuổi cũng có hài tử còn nhỏ, còn có nữ nhân ăn mặc yêu diễm đang quan sát hắn.
“Đây đều là yêu quái??”
Triệu Mẫn hơi hưng phấn siết chặt nắm đấm nhỏ của mình, chỉ vì vẻ ngoài của những người này không khác gì người thường, nàng lại không nhìn ra rốt cuộc những người này có điểm nào khác biệt khiến Triệu Mẫn không khỏi đưa mắt nhìn về phía A Đại,
Nhưng A Đại cũng không nhịn được lắc đầu, hắn ta hiểu thuật dịch dung biến hóa lại không hiểu nên phân biệt yêu tinh như thế nào.
Đúng lúc này, Triệu Khách dùng bả vai nhẹ nhàng đẩy Triệu Mẫn, nói nhỏ: “Ngươi nhìn mặt nước!”
“Mặt nước?”
Triệu Khách nghe vậy không khỏi cúi đầu nhìn, đôi mắt to trợn tròn, hưng phấn nói: “Đúng là yêu quái!”
Nhìn hình ảnh chiếu rọi trên mặt nước, bóng dáng trên thuyền lại chiếu rọi ra phi cầm tẩu thú.
Cũng như lão giả mái tóc bạc trắng trước mặt lại là một con rắn đỏ tươi hình thể to lớn.
Ở một bên khác, nữ đồng trắng trẻo trông khoảng mới bảy tám tuổi lại là một con dã trư mọc ra răng nanh to lớn.
Sự tương phản kỳ quái như thế, đổi lại là một dân chúng bình thường đã sớm bị dọa chết, ngược lại Triệu Mẫn thấy thế lại vẻ mặt hưng phấn như gặp được việc gì hay ho.