Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2250 - Chương 2250 - Tảng Đá Thần Bí

Chương 2250 - Tảng đá thần bí
Chương 2250 - Tảng đá thần bí

Sự khác biệt duy nhất giữa bọn chúng và dã thú nằm ở chỗ bọn chúng mạnh hơn chút mà thôi.

Cho nên càng ngu dốt, dã tâm trong lòng càng nhỏ, cho dù bị một chùy gõ chết thì oán khí trong lòng cũng không có bao nhiêu.

Ngược lại những sinh vật dã tâm càng lớn, tâm trí càng mạnh, một khi bị giết không khỏi oán khí trùng thiên.

Điều này khiến Triệu Khách thấy thất vọng, ánh mắt không khỏi nhìn về phía con tem “Quỷ tân nương” ở trong sách tem.

“Đáng tiếc, hiện tại con mụ Bạch Đường này đã có kinh nghiệm không chịu ngoi đầu lên, nếu không cũng có thể khôi phục rất nhiều oán khí cho huyết chùy.”

Trong lòng Triệu Khách thấy tiếc hận.

“Đại ca, ta có rất nhiều khách, nếu không ngài lấy số trước?”

Hoa đào tinh trước mắt nhìn lợn yêu bị Triệu Khách một chùy gõ chết, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, lúc này Triệu Khách mặc áo đen ngay cả khuôn mặt cũng bị mặt nạ che chắn, tất nhiên những hoa đào tinh này không nhận ra Triệu Khách.

Triệu Khách thấy thế cũng lười giải thích với nữ yêu này, trực tiếp gọi ra Đại Hạ đỉnh, một tay đánh ngất ném vào trong Đại Hạ đỉnh để đám người Thuỷ Lộc và gốc cây già dạy dỗ.

Còn đầu dã trư ở trên mặt đất…

Triệu Khách nhìn lên thấy vẻ ngoài của con lợn này cũng không đẹp, dáng vẻ khô gầy không có mấy cân thịt, tiện chân đá Đồ phu chi hạp một cái.

“Đói!”

Nhưng Đồ phu chi hạp nhìn xác dã trư lại không một ngụm nuốt vào, ngược lại húc Triệu Khách ý là muốn Triệu Khách làm chín cái xác.

Lần trước nó ăn rất nhiều đồ tốt ở Hồng Yên quán, khó khăn lắm Triệu Khách mới giảm trí thông minh của nó, hình như lại đã khôi phục, ít nhất đã biết ăn đồ nấu chín.

“Xéo đi, có ăn hay không.”

Triệu Khách một chân đá văng Đồ phu chi hạp còn luôn miệng: “Đói! Đói! Đói!!”

Đồ phu chi hạp bị đá thấy rất không vui, dứt khoát xoay vòng bên chân Triệu Khách dáng vẻ làm bừa vô lại.

Nếu đổi lại là người khác, Triệu Khách đã sớm vung huyết chùy gõ nó đầu nở đầy hoa, nhưng Triệu Khách lại không thể xuống tay với Đồ phu chi hạp.

Không chỉ vì tên này có tác dụng quan trọng với hắn, cũng vì tên ngu xuẩn này đi theo bên cạnh hắn lâu nhất.

Lúc trước con tem Đồ phu chi hạp này rơi vào tay người khác, tiện tay dùng giá thấp nhất bán phá giá ra ngoài, nhưng nó đến tay hắn lại thành bảo bối.

Nói nghiêm ngặt trên mặt ý nghĩa, cách sử dụng Đồ phu chi hạp là hắn tự khai phá ra.

Đối với thứ do mình khai phá ra, mọi người đều có mấy phần tình cảm liếm độc.

Cũng như đồ ăn do mình tự làm, chỉ cần không phải khó nuốt xuống thì bản thân cũng sẽ ăn nhiều hơn mấy miếng, ai bảo đây là đồ ăn do mình làm chứ.

Nhìn Đồ phu chi hạp làm loạn đau đầu, tuy Triệu Khách tức giận xông lên đạp nó hai cái nhưng cuối cùng vẫn ném xác dã trư vào trong sách tem, rồi dẫn theo Đồ phu chi hạp đi lên boong thuyền.

Triệu Khách che mặt, sau lưng dẫn theo một cái hộp tinh quái dị, nhưng đám yêu quái và những hoa yêu xung quanh đều không chú ý đến Triệu Khách, ngược lại bị Đồ phu chi hạp sau lưng Triệu Khách hấp dẫn tầm mắt hơn nhiều.

Một con cóc tinh đi đến trước mặt Đồ phu chi hạp, sau khi quan sát trái phải một lúc lâu, vẻ mặt bối rối mở miệng nói: “Huynh đệ, ngươi là ếch trâu sinh ra? Ngươi đoán xem ta là cái gì sinh ra?”

Đồ phu chi hạp trợn mắt, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Khách bên cạnh, lần đầu tiên phun ra hai chữ: “Dầu chiên!”

Thấy thế Triệu Khách bĩu môi, còn chưa đợi con cóc kia hiểu Đồ phu chi hạp đang nói cái gì.

Bàn tay Triệu Khách đã như thiểm điện, một phát bắt lấy cổ họng con cóc tinh, Vô Tướng kiếm kinh mảnh khảnh như sợi tóc trên đầu ngón tay chợt lóe lên trên huyệt thái dương của con cóc tinh.

Triệu Khách tiện tay ném con cóc tinh vào trong sách tem.

Trên boong thuyền có rất nhiều yêu quái nhưng cả đám tiểu yêu này đều chen chúc một chỗ, chỉ lo tìm các cô nương trên hoa lâu thuyền, cộng thêm tốc độ ra tay của Triệu Khách còn chưa đến một giây.

Chỉ trong nháy mắt con cóc tinh kia đã biến mất không thấy bóng dáng, không người nào để ý đến, cũng không có yêu quái nào để ý đến một con cóc tinh.

Triệu Khách cứ nghênh ngang dẫn Đồ phu chi hạp đi về phía trước như vậy.

Trước tiên hầu hạ xong vị tổ tông này lại nói, dù sao sau này còn có rất nhiều chỗ cần dùng đến.

Trong lòng Triệu Khách suy nghĩ, nếu sau này gặp được Ngũ Quỷ nhất định phải bắt năm lão quỷ này lại, sau khi nghiêm hình tra tấn lại để bọn họ thiết kế một cái chùy giảm trí thông minh cho hắn, không có việc gì lại nện thằng ngu này hai cái.

“Mã ca, lần sau lại đến nha!”

“Nhất định, nhất định!”

Một con ngựa yêu đầu ngựa như người mặc quần áo đứng lên, vẻ mặt hai lòng đi ra từ trong phòng, quần còn chưa kéo lên đã thấy Triệu Khách đi ngang qua bên cạnh hắn ta, một tay túm lấy cổ họng ngựa yêu.

“Cạch!”

Ngón tay uốn éo, theo tiếng xương cốt đứt gãy, con ngựa yêu này lại bị Triệu Khách kéo về phía trước mấy bước, trong nháy mắt đi đến ngã rẽ đã bị Triệu Khách ném vào sách tem.

Hắn quay đầu nhìn thằng ngu Đồ phu chi hạp này: “Cái này xào lăn cho ngươi.”

“Hắc hắc hắc, đói!”

Bình Luận (0)
Comment