Đợi sau khi tiến vào động, chẳng mấy chốc đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều yêu quái.
Không chú ý không được, Thuỷ Lộc dáng vẻ một lão thọ tinh, tay trái cầm cái cốc ánh bạc long lanh, tay phải dùng Cán bút Mã Lương làm quải trượng, thần thái tiên phong đạo cốt khiến một đám yêu quái không khỏi trợn to mắt, từng người quan sát Thuỷ Lộc, càng nhìn càng hoảng sợ.
Trên người Thuỷ Lộc có đạo khí thuần phác lưu chuyển, cho dù là yêu quái nhưng cũng giống như thần tiên.
Ngay cả đào tinh bên cạnh phân thân Triệu Khách cũng không khỏi hít thở nhẹ nhàng, hoảng sợ nói: “Đây là lão yêu từ đâu tới, sao chưa từng nghe nói.”
Phân thân Triệu Khách thấy thế không khỏi chỉ gốc cây già sau lưng Thuỷ Lộc: “Ngươi xem, hình như vị kia cũng không đơn giản.”
Đào Cơ nhìn theo hướng ánh mắt của Triệu Khách, đợi sau khi thấy gốc cây già đứng phía sau không khỏi nhíu chặt lông mày: “Là một tên thụ yêu lại là cây đa thành đạo, sao đột nhiên có nhiều yêu quái như vậy xông ra?”
Ngay lúc Đào Cơ đang ngạc nhiên, từ xa Thuỷ Lộc đã thấy phân thân Triệu Khách, ánh mắt đánh giá trên người Đào Cơ một chút, trong lòng yên lặng giơ ngón tay cái, cùi chỏ đẩy gốc cây già một cái.
Gốc cây già thấy thế liếc trộm một cái, ngay sau đó sắc mặt gốc cây già ửng đỏ, bĩu môi gật đầu với Thuỷ Lộc.
“Phi, nhìn dáng vẻ im lìm này của ngươi đi.”
Thấy gốc cây già lại còn xấu hổ, Thuỷ Lộc không khỏi nhổ một ngụm nước bọt, hung hăng khinh bỉ gốc cây già.
“Được, ta đi tháo đèn lồng trước, các ngươi tự trò chuyện đi!”
Thuỷ Lộc không định đi cùng gốc cây già, cứ đi theo con hàng im lìm gốc cây già này khiến hắn ta mất tự nhiên, lại vẩy Cán bút Mã Lương trên tay một cái tháo đèn lồng xuống.
Mọi người nhìn lên, không ngờ Thuỷ Lộc lại tháo đèn lồng xuống còn là cái đèn đã treo rất nhiều năm, không khỏi lao nhao nói nhỏ.
Chẳng mấy chốc người Bàn Long động đến tìm Thuỷ Lộc, người treo đèn lại là động chủ Bàn Long động bọn họ.
Mấy nữ yêu mời đám người Thuỷ Lộc tiến vào nội phủ một lần.
Tất nhiên Vương Ma Tử phải đi theo, Camilleri thì phải đi tìm Gia Ngọc và Mạt Lỵ, chỉ thoáng cái đã không thấy bóng dáng hai tiểu tử này đâu.
Cho nên gốc cây già cũng chỉ có thể một mình rón rén đến chỗ Triệu Khách.
Vốn Triệu Khách còn muốn gọi hắn ta, kết quả lại thấy lão già này không dám tới gần, sau khi đi khoảng mười thước lại là dáng vẻ ta đến xem đèn lồng, nhìn trái nhìn phải một cái cũng không có ý lại gần.
Đúng như Thuỷ Lộc đã nói, gốc cây già này hoàn toàn là một con hàng im lìm.
“Đi thôi, thời gian còn rất nhiều, chúng ta đi tới phía trước nhìn xem.”
Đào Cơ thấy một hàng yêu quái đột nhiên giải tán cũng không nghĩ nhiều nữa, ánh mắt nhìn sang gốc cây già, mặc dù trong lòng thấy kỳ quái nhưng cũng không để ý đến hắn ta.
Triệu Khách thấy vậy cũng dứt khoát giả vờ câm điếc, dẫn theo Ải Cước Hổ đi về phía trước.
Gốc cây già cứ trông mong nhìn theo đi, Triệu Khách rất muốn xem thử rốt cuộc đến lúc nào lão gia hỏa này mới chịu tới.
Ở một bên khác, hai người Gia Ngọc và Mạt Lỵ đi cùng nhau, dáng vẻ kim đồng ngọc nữ khiến rất nhiều yêu quái trông mà thèm.
Bây giờ Gia Ngọc cũng không phải tiểu nha đầu vừa rời khỏi Long thai trước đó, đi theo bên cạnh một đoàn người Thuỷ Lộc chiêu thức gì cũng có.
Nàng thu liễm khí tức trên người như một nữ oa bình thường, đừng nói những yêu quái này, ngay cả Triệu Khách cũng không nhìn ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như oa nhi, non mềm hồng hào khiến một đám yêu quái thèm đến chảy nước miếng.
Huống chi bên cạnh còn có Mạt Lỵ mi thanh mục tú đi theo.
“Ôi chao, đây là đồ nhắm do nhà ai đưa tới!” Người nói chuyện là một nữ tử tóc xù.
Mặc dù là nữ tử nhưng cơ bắp cường tráng, so với Vương Ma Tử cũng không phân được thắng bại.
Vừa nói vừa đưa tay vuốt ve một túm lông ngực thật dày ở trước ngực mình, không nhịn được chẹp miệng.
Nàng nói với bạn thân nhất gà rừng tinh ở bên cạnh: “Ngươi biết không? Năm đó ta gặp một thanh niên ở trong núi rừng cũng da mịn thịt mềm, trên người còn mang theo hương mật, lúc ấy ôm lấy không ngừng liếm. Hắn càng phản kháng thì ta càng hưng phấn, cả đời khó quên được mùi vị đó!”
“Hừ, lúc ăn cũng không gọi ta, hiện tại khoác lác lại nhớ đến muội muội ta.”
Gà rừng tinh bĩu môi, cất bước đi theo sau lưng hai người Gia Ngọc.
Không chỉ có một con yêu quái là gà rừng tinh đi theo phía sau, trong đó còn bao gồm con “Phi long” mà Triệu Khách đã sớm nhìn chằm chằm.
Cái đầu nổ tung nhìn hai oa nhi đi tới đi lui cũng không ai có ý muốn quản, sau khi đôi mắt linh lợi đảo quanh trên tay lại lấy ra một loại trái cây.
“Hai vị tiểu cô nương!”
Đầu nổ tung nhảy lên ngăn trước mặt Gia Ngọc, vẻ mặt nịnh nọt đưa trái cây trên tay đến: “Tiểu cô nương, sao các ngươi lại ở đây? Người trong nhà các ngươi đâu?”
Nói xong lời này đã đưa trái cây về phía trước.
Mạt Lỵ nhìn lên, vốn muốn từ chối nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị tay nhỏ của Gia Ngọc véo cánh tay, đau đến nhe răng nhếch miệng nói không ra lời.
Gia Ngọc nhận lấy trái cây của đầu nổ tung rồi nhét vào trong miệng Mạt Lỵ, nàng ngẩng cái đầu nhỏ lên, hốc mắt lập tức đỏ hoe, ồm ồm nói: “Chúng ta lạc đường…”