Nói xong lời này, nước mắt tí tách lăn ra khỏi hốc mắt, trong chốc lát đã khóc như hoa lê ướt nước mưa.
Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu khiến người thấy mà yêu, khiến một đám yêu quái xung quanh cũng hơi xấu hổ hạ miệng.
Nói thế nào thì những yêu quái này vẫn rất thuần phác, từng người lấy ra trái cây đưa cho Gia Ngọc.
Những quả ngon vật lạ này đều bị Gia Ngọc nhét vào trong ngực Mạt Lỵ.
Đầu nổ tung thấy tình huống không đúng, yêu quái xung quanh càng ngày càng nhiều, thêm chút nữa thịt cũng không đủ chia, vội chặn lại nói: “Vậy đi, nhà ngươi ở đâu, thúc thúc đưa ngươi đi tìm được không.”
“Được! Cảm ơn thúc thúc.”
Gia Ngọc rất ngoan ngoãn gật đầu thật mạnh, chủ động nắm tay đầu nổ tung kéo đi.
Thấy thế, đầu nổ tung rất vui mừng, ánh mắt khiêu khích liếc nhìn xung quanh, lôi kéo Gia Ngọc đi ra ngoài.
Yêu quái khác thấy thế cũng tỏ vẻ không cam tâm, nhìn nhau, đều im lặng đi theo phía sau.
Vừa đi vừa nghe Gia Ngọc lên tiếng: “Thúc thúc, ngươi có tên không?”
“Tên?”
Đầu nổ tung không nghĩ nhiều, vỗ ngực nói khoác với Gia Ngọc: “Bổn vương gọi là Phi Long đại vương.”
Nhưng hiển nhiên Gia Ngọc không thích cái tên này, Gia Ngọc chu mỏ, bước chân khựng lại không đi về phía trước nữa.
“Cái tên này không dễ nghe.”
Nói xong liền rút tay ra khỏi tay đầu nổ tung.
Yêu quái khác thấy thế ánh mắt sáng ngời như đã thấy được cơ hội, cùng nhau tiến lên trước nói: “Tiểu cô nương, tên ta êm tai, ta gọi là Hùng Man đại thánh!”
“Cút, cái tên quái quỷ cũng dám khoe khoang, tiểu cô nương nghe ta, tại hạ gọi…”
Liên tục có cái tên quái dị được nói ra, khuôn mặt nhỏ của Gia Ngọc càng ngày càng khó coi.
Cuối cùng đầu nổ tung không nhịn được, miếng thịt đã đến miệng cũng không thể để bọn họ cướp đi, vội vàng tiến lên cười nói: “Tiểu muội muội ngươi cảm thấy tên ta không dễ nghe, vậy ngươi đặt một cái tên đi.”
Mạt Lỵ bên cạnh trợn trắng mắt, hiểu rõ nữ ma đầu Gia Ngọc này thích đặt tên nhất.
Nhưng nghe nói chỉ cần bị nàng đặt tên, ngoại trừ mình ra đều không thấy một ai còn có thể sống sót.
Quả nhiên, Gia Ngọc nghe xong đôi mắt sắp híp thành hình trăng lưỡi liềm, kéo tay đầu nổ tung vui cười nói: “Tiểu Bạch thúc thúc tốt nhất.”
“Tiểu Bạch!!!”
Đầu nổ tung ngạc nhiên suýt thì nhảy dựng lên, đây không phải tên chó sao??
Mình đường đường là Phi Long đại vương, lại bị gọi tên như một con chó!
Nhưng thấy ánh mắt mang theo vẻ khát vọng của Gia Ngọc nhìn chằm chằm vào hắn ta, khóe miệng đầu nổ tung giật giật, lập tức hùa theo nói: “Đúng đúng đúng, ta tên là Tiểu Bạch, sau này ai dám gọi ta là Phi Long đại vương, Tiểu Bạch ta tuyệt đối liều mạng với hắn!”
Các yêu quái khác thấy thế không khỏi nhìn nhau, lập tức học theo.
Trong chốc lát, đám yêu quái đại vương làm mưa làm gió trên địa bàn nhà mình nhanh chóng có cái tên mới, Tiểu Hắc, Tiểu Hoa, Tiểu Thái một đống lớn gì đó.
Gia Ngọc như tiểu công chúa chúng tinh phủng nguyệt, được một đoàn yêu quái vây quanh từng bước một đi ra cửa động.
Vừa đi ra cửa động, đột nhiên nghe thấy có người đứng ngoài động: “Tiểu Bạch!”
Đầu nổ tung hơi ngạc nhiên, theo bản năng đáp lại: “Ta ở đây!”
Nào ngờ vừa nói xong, Triệu Khách canh chừng ở bên ngoài đã lâu bóng dáng lấp lóe chuyển dời, không đợi đầu nổ tung kịp phản ứng tiến lên cũng là một búa.
“Đại Bạch thúc thúc còn chưa xong??”
“Phải chờ, nếu không ngươi ăn chân Tiểu Hắc thúc thúc trước, Tiểu Hoa thúc thúc bên kia cũng sắp chín rồi.”
Triệu Khách cũng không quay đầu lại nói với Gia Ngọc, hắn canh giữ ở trước nồi hơi, mắt không chớp nhìn chằm chằm lửa phía dưới, sợ lửa quá lớn sẽ lãng phí một nồi Phi long.
“Ừm!”
Gia Ngọc gật đầu, tay nhỏ ôm đùi gà nướng chín ăn say sưa ngon lành, nàng cũng không đi đâu mà yên vị ngoan ngoãn chờ đợi bên cạnh Triệu Khách.
Heo mập bên cạnh ôm chân vịt quay ăn say sưa ngon lành, nhìn thoáng qua Gia Ngọc ngồi bên cạnh Triệu Khách như bé ngoan, trong lòng suy nghĩ về sau nha đầu này đặt loạn tên cho mình, mình kiên quyết không thể đồng ý.
Hắn ta đã tận mắt thấy Gia Ngọc dùng giọng điệu thân thiết như thế nào để gọi tên những món ăn này, một câu Tiểu Hoa thúc thúc, theo sau đó Triệu Khách đã ngầm hiểu trong lòng, đưa đầu vịt quay tinh này xuống vạc dầu.
Nghĩ lại cũng may lúc trước mình kiên quyết phủ nhận cái tên Tiểu Hắc.
Mạt Lỵ bên cạnh cũng thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ giống như thế, mỗi lần bị Gia Ngọc gọi là Tiểu Bạch, Mạt Lỵ luôn lo lắng liệu có một ngày mình cũng bị Triệu Khách làm thành một món hoa nhài xào lăn hay không.
Không để ý đến hai người buồn bực này.
Theo thời gian trôi qua, trong chiếc nồi sắt lớn kia bắt đầu tràn ra hơi nóng.
Trong tiếng “ùng ục ùng ục” sôi sục, nước canh trong nồi bắt đầu biến thành màu sữa bò.
Phi long không thể so với nguyên liệu nấu ăn khác, hoàn toàn không cần bất kỳ đồ gia vị gì, Triệu Khách dùng xương của con trâu đen lúc trước hầm ra canh loãng làm nền, làm thịt Phi long thật sạch rồi ném vào trong nồi.
Chuyện còn lại hoàn toàn giao cho lửa và thời gian để tạo ra món ngon này.
Điều duy nhất Triệu Khách cần phải làm là canh lửa, đừng để lửa cháy quá mạnh dễ phá hủy dinh dưỡng trong canh.
“Đám người Thuỷ Lộc thế nào, nếu kết thúc nhanh còn có thể ăn chút canh.”