“Phốc!”
Mũi nhọn dài nhỏ đơn giản như đâm xuyên qua một miếng đậu hũ, một phát đâm vỡ nát cả hy vọng của yêu quái này.
Rút lưỡi kiếm dính máu xanh ra, mấy tên tử sĩ khác không khỏi nhíu mày, rất nghi ngờ đồng bạn của mình có phải đã đâm nát cả gan yêu quái hay không.
“Cứu mạng! Ô ô ô, ai tới cứu ta…”
Lúc này, một tràng tiếng kêu cứu truyền đến từ một ngã rẽ không xa, nghe giọng nói là giọng của nữ nhân.
Điều này khiến ánh mắt mấy tên tử sĩ sáng ngời, bóng dáng nhanh chóng chui vào bóng tối như một đám mèo đen vô hình vô ảnh, từng bước một đi về phía phát ra giọng nói.
Nhưng lúc bọn họ chạy đến lại thấy không phải mục tiêu Tam công tử mà là một tiểu nữ hài.
Nữ hài ngã nhào xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ lo lắng, con ngươi lăn xuống theo khuôn mặt nhỏ hồng nộn.
Trước mặt nữ hài còn có một thanh niên đang nằm, ở ngực thanh niên đã bị đâm xuyên một lỗ thủng lớn, rõ ràng đã không sống nổi.
“Không phải mục tiêu, thoạt nhìn là nữ hài bình thường.”
Mấy tử sĩ nhìn nhau, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lắc đầu.
Mặc dù tiểu nữ hài này rất đáng yêu nhưng ý của bên trên là muốn bọn họ giết chết hết, đừng nói là yêu quái, dù là một con chuột cũng không thể sống sót rời đi.
“Ôi! Để ta tới.”
Một người trung niên giọng khàn khàn đi lên trước, tuy khuôn mặt bị che kín nhưng từ trong ánh mắt có thể nhận ra hắn ta cũng không nỡ.
Nhưng với đám tử sĩ bọn họ, trung thành là thứ duy nhất còn lại.
Hắn ta rút chủy thủ màu đen ở bên hông, giấu ở sau lưng đi từng bước một về phía tiểu nữ hài, nhưng hắn ta vẫn cảnh giác nhìn thoáng qua xác chết trên đất, xác định lỗ thủng trước ngực nam hài này đổi lại là yêu quái cũng phải chết.
Không khỏi ngồi xổm xuống, ánh mắt đánh giá nữ hài trước mắt từ trên xuống dưới.
Tiểu cô nương rất đẹp, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm hồng hào còn có chút vẻ của anh hài, đặc biệt là đôi mắt như bảo thạch kia lóe ra ánh sáng màu xanh đậm.
Tiểu cô nương đẹp như thế, nếu lúc trước mình gặp được cũng sẽ khen ngợi một câu, nhưng lúc này điều hắn ta có thể làm là tiễn nàng lên đường.
“Tiểu muội muội, kiếp sau nhất định phải đầu thai làm người nhà tốt.”
Vừa nói xong câu này, trong mắt tử sĩ bắn ra sát cơ sắc bén, giơ chủy thủ trên tay lên đâm vào cổ họng tiểu nữ hài, một kích tất sát quyết không nương tay.
Nhưng lúc chủy thủ của hắn ta đâm vào cổ họng nữ hài, hình ảnh trước mắt lại trở nên mơ hồ, hắn ta vẫn mơ hồ cảm giác được mình đã đâm trúng.
Cảm giác truyền đến từ chủy thủ đã nói cho hắn ta biết, một đao kia đã đâm vào chỗ sâu nhất.
Nhưng sau khi hình ảnh mơ hồ trước mắt dần rõ ràng, tử sĩ lại ngạc nhiên phát hiện chủy thủ trên tay mình đã không cánh mà bay, biến mất không thấy.
Điều quỷ dị hơn là nữ hài vẫn đứng ở trước mặt mình, hoàn chỉnh không thiếu sót.
Thậm chí còn đang mỉm cười ngọt ngào với hắn ta.
Chủy thủ?? Chủy thủ của ta đâu??
Trong lòng tử sĩ hoảng sợ quay đầu nhìn đồng bạn, còn muốn hỏi vừa xảy ra chuyện gì.
Nhưng chờ đến khi hắn ta quay đầu lại, mới thấy mấy người đồng bạn sau lưng đã sớm ngã trên mặt đất, từng người trợn tròn mắt chết không không nhắm mắt.
Điều khiến hắn ta hoảng sợ hơn là, lúc này thanh chủy thủ biến mất của mình lại đang cắm vào ngực của đồng bạn.
“Tại sao có thể như vậy!”
Trong lúc ngạc nhiên, tử sĩ không khỏi kêu lên, hắn ta nhìn tay của mình mới phát hiện trên hai tay mình lại dính đầy máu tươi.
“Cái này?? Tại sao có thể như vậy??”
Ngay lúc này, tử sĩ đột nhiên nghe thấy tiểu nữ hài sau lưng gọi: “Thúc thúc, ngươi đang làm gì??”
Thân thể tử sĩ cứng đờ xoay người lại nhìn tiểu nữ hài vẫn đứng ở trước mắt, trong chốc lát trên trán lăn xuống từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.
Đặc biệt là đôi mắt màu xanh lam kia khiến hắn ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Ngươi! Ngươi là yêu quái!”
Tử sĩ nhìn chằm chằm nữ hài trước mặt, đôi mắt lập tức hiện đầy tơ máu, lúc đang nói chuyện hai tay đột nhiên nhào tới vồ lấy cổ họng nữ hài.
Bọn họ không sợ chết, cho dù trước mặt là một yêu quái thì hắn ta cũng sẽ không buông tha cơ hội giết chết nàng.
Đôi tay đầy vết chai kia nắm chặt cổ họng nữ hài, hổ khẩu căng chặt, nữ hài không nhịn được giằng co.
Nhưng càng giãy giụa thì lực lượng trên tay tử sĩ càng lớn, thậm chí hắn ta có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn.
Không sai, đây là tiếng xương sụn bị vặn gãy nhưng vì sao mình càng ngày càng không thở nổi.
Thời gian dần trôi qua ý thức của tử sĩ càng ngày càng mơ hồ, nhưng vào một khắc cuối cùng ý niệm duy nhất trong đầu hắn ta vẫn là dùng sức, nhất định phải bóp chết yêu quái này.
“Ầm!”
Nhìn nam nhân ngã thẳng tắp trên mặt đất, hai tay còn bóp chặt cổ họng của mình, Mạt Lỵ không khỏi nghiêng đầu né tránh hình ảnh đầy máu me này, hiển nhiên không thích lắm.
Đồng thời còn nói với Gia Ngọc bên cạnh: “Lần sau ngươi có thể trực tiếp giết chết bọn họ không? Không cần lần nào cũng như vậy.”
Gia Ngọc cầm trái cây trên tay ăn say sưa ngon lành, đối mặt với xác một đội tử sĩ trên mặt đất lại hồn nhiên không có bất kỳ sự khó chịu nào.