Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2262 - Chương 2262 - Sự Hỗn Loạn Trong Động (2)

Chương 2262 - Sự hỗn loạn trong động (2)
Chương 2262 - Sự hỗn loạn trong động (2)

Nghe Mạt Lỵ nói vậy, Gia Ngọc không khỏi học theo giọng điệu Thuỷ Lộc, vẻ người lớn ngang ngược nói: “Ngươi biết cái gì gọi là có thể sử dụng huyễn thuật giải quyết, tại sao phải tự mình ra tay, hơn nữa bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ trong ảo giác có chết cũng nhắm mắt, đây mới là từ bi!”

“Nhưng… Lộc gia gia nói huyễn thuật chỉ mê hoặc kẻ địch một chút thôi, không nói phải giết người.”

Mạt Lỵ nói xong lời cuối cùng, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của Gia Ngọc, cuối cùng chỉ có thể mấp máy môi một chút, không thể phát ra một tiếng nào.

“Đó là hắn học nghệ không tinh, không tin ngươi hỏi lão Hắc thúc thúc một chút đi.”

Gia Ngọc vỗ ngực nhỏ bằng phẳng của mình dáng vẻ đau lòng nhức óc, tùy tiện đưa tay khoác cổ Mạt Lỵ: “Ngươi đần như vậy sao có thể bảo vệ bản thân, sau này để ta bảo vệ ngươi thì tốt hơn, tránh để ngày nào đó bị người ta chém xuống pha trà uống.”

“Không cần! Ta là nam tử hán không phải một tiểu cô nương, không cần ngươi đến bảo vệ!”

Mạt Lỵ như bị kích thích đẩy cánh tay Gia Ngọc ra, ưỡn ngực ngẩng đầu đi về một bên cạnh, muốn nhanh chóng đi tụ hợp với đám người Thuỷ Lộc

Nhìn dáng vẻ tức giận của Mạt Lỵ, hiếm khi nào Gia Ngọc không tức giận lại còn cười ha hả.

Sau đo lại thấy nàng nhếch cái miệng nhỏ nhắn, dùng giọng điệu chỉ mình nghe được lẩm bẩm: “Đứa ngốc, cơm chùa không thể ăn sao? Hừ!”

“Phanh phanh phanh!”

Càng đi vào sâu tiếng đánh nhau càng dữ dội, nhưng nói là đánh nhau không bằng nói là bị đánh.

Một mình Ải Cước Hổ đã đủ để đối phó những tử sĩ này, Vương Ma Tử căn bản không cần ra tay, từ đầu tới cuối hoàn toàn đứng bên cạnh nhìn.

Thỉnh thoảng đầu ngón tay lại bắn ra một hòn đá đánh vào trên người Ải Cước Hổ, khiến hắn ta phản xạ có điều kiện giơ nắm đấm lên đập bay tử sĩ muốn đánh lén hắn ta.

Điều này khiến Vương Ma Tử có một loại cảm giác chỉ điểm giang sơn, chơi làm không biết mệt, lại hoàn toàn không có ý muốn trực tiếp ra tay.

Về phần Camilleri thì chỉ chú ý đến bóng dáng của Gia Ngọc và Mạt Lỵ, cũng không biết bọn họ trốn ở chỗ nào khiến trong lòng Camilleri vô cùng lo lắng.

Thuỷ Lộc thì đang chăm sóc thương thế của gốc cây già.

“Bình thường nhìn ngươi rất khôn khéo, sao đến thời khắc mấu chốt lại ngu ngốc chứ.”

Thuỷ Lộc lấy ra một viên Hắc ngọc đoạn tục cao mà Triệu Khách luyện chế trước đó ở trong Không gian giới chỉ cho gốc cây già ăn.

Lão gia hỏa này thật sự liều mạng, ngay trước khi nổ tung đã dùng khí tức sinh mệnh to lớn của mình làm thành một mặt hộ thuẫn to lớn, ngăn cản sóng xung kích mạnh nhất cho đám người Đào Cơ, kết quả bản thân bị đánh trọng thương.

“Công tử, đám người này thật sự to gan lớn mật, chắc chắn là đám người Sở vương làm.”

A Đại ôm cánh tay bị bỏng của mình, đồng thời cẩn thận đề phòng đám người Thuỷ Lộc trước mặt.

Trong đoàn người này, Triệu Mẫn lại không chịu chút thương tổn nào.

Trước ngực nàng có một viên bảo thạch sáng chói gần như ngăn cách phần lớn thương tổn, nếu Triệu Khách có mặt ở đây thấy được khối bảo thạch này, biết đâu sẽ ra tay cướp.

Khối bảo thạch này chính là viên Kỳ nguyên châu mà Lý Chí Thường hiến cho nàng.

Cũng vì viên Kỳ nguyên châu này mới có thể khiến Triệu Mẫn không chịu chút thương tổn nào trong lực trùng kích.

Nhưng nghe lời nói của A Đại, Triệu Mẫn không để ý đến ngược lại yên lặng quan sát hành động của đoàn người trước mặt, bao gồm cả Triệu Khách còn đang ngất xỉu.

Một đôi mắt trong suốt không biết đang suy nghĩ điều gì, thỉnh thoảng trong mắt lại lấp lóe tia sáng.

“Này, thương tổn của gốc cây già hơi nặng, các ngươi nhanh chóng giải quyết những tên này đi, chúng ta xong việc đi tìm thiếu gia!”

Sau khi Thuỷ Lộc cẩn thận kiểm tra thương tổn của gốc cây già, không khỏi nhíu mày thúc giục đám người Vương Ma Tử.

Vương Ma Tử thấy thế gật dầu không chơi tiếp nữa, trong tay liên tục bắn hòn sỏi ra.

Khác với lúc trước đó, lần này mục tiêu của hòn sỏi không phải Ải Cước Hổ mà là những tử sĩ mặc áo đen kia.

Theo tiếng xé gió dồn dập vang lên, một hòn đá lại ma sát ra ánh lửa đỏ hồng trong không khí, sau khi đánh trúng những tử sĩ này lại trực tiếp xuyên ra ngoài.

Thực lực khủng bố khiến A Đại không khỏi sợ mất mật, ngạc nhiên nói với Triệu Mẫn bên cạnh: “Công tử, e rằng thực lực của người này có thể so sánh với ba vị tướng quân.”

Nói xong, A Đại đưa mắt nhìn xung quanh: “Công tử, không biết khi nào ba vị tướng quân mới chạy đến, ta sợ…”

Lúc A Đại nói chuyện không để ý trong mắt Triệu Mẫn thoáng hiện ra vẻ đau đớn, nhìn tử sĩ ngã trên mặt đất lại hít sâu một hơi nói: “Nhanh thôi, vốn dĩ bọn họ đang ở gần đây.”

Sau khi biết được tin tức ba vị tướng quân ở phụ cận, lông mày A Đại hơi nhướn lên, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp rồi biến mất, thay vào đó là vẻ vừa mừng vừa sợ.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, có ba vị đại tướng quân ở đây, có việc vụn vặt gì cũng không phải vấn đề.”

Chẳng trách A Đại sẽ nói như thế, mặc dù bây giờ Nguyên triều đã bắt đầu mục nát, nhưng những lão tướng sa trường đó lại là cường giả một đường nam chinh bắc chiến.

Mộc vương phủ có thể thống ngự quân quyền, chính là vì có ba vị đại tướng quân ở đây.

Bình Luận (0)
Comment