Thực lực của những tử sĩ này chỉ tương đương với người đưa thư hạ cấp, nhưng dựa vào bộ Lục hợp sát trận này lại bộc phát ra uy lực kinh khủng như thế.
Nàng muốn ra tay giúp đỡ nhưng lại bị Triệu Khách ngăn cản, Triệu Khách lắc đầu nói: “Không có vấn đề, tin tưởng hắn!”
Thực lực của Vương Ma Tử còn chưa đến cực hạn, nếu không có đôi bao tay hoàng kim kia, Triệu Khách cảm thấy hắn ta sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.
Nhưng có bao tay hoàng kim phụ trợ, thực lực cá nhân Vương Ma Tử đã sớm có sự tăng vọt về chất.
Sự thay đổi này như cá chép vượt long môn, cá vượt long môn nhảy lên hóa rồng, cả hai có sự chênh lệch một trời một vực.
“Ma Tử thúc thúc rất lợi hại, bọn họ đánh không lại Ma Tử thúc thúc!”
Lời này của Gia Ngọc khiến Camilleri được ăn một viên thuốc an thần, thực lực của Gia Ngọc không tính cường đại, nhưng tầm mắt lại vượt xa tất cả mọi người.
Nếu ngay cả tiểu yêu nghiệt này cũng nói như vậy, vậy đương nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Quả nhiên giống như Gia Ngọc đã nói, khi kiếm mang tới gần, Vương Ma Tử nâng hai tay lên bầu trời, đôi bao tay hoàng kim kia xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn ta, trong chốc lát từng tầng vầng sáng quay xung quanh thân thể Vương Ma Tử, toàn thân như lưu ly bao phủ thải quang.
“Phá!”
Trong nháy mắt quyền ra, hư không trước mắt khuấy động ra từng tầng gợn sóng, thực lực đạt đến loại trình độ này của Vương Ma Tử, quyền pháp, chiêu thức đã trở thành thủ đoạn phụ trợ, đại đạo chí giản, không quan trọng chiêu thức năng lực gì.
Nhưng một quyền này lực xuyên qua cửu tiêu, bẻ gãy nghiền nát dốc sức xuyên thẳng vào kiếm mang.
Ầm ầm!
Theo một tiếng vang, cự kiếm màu đen như tờ giấy dán khó mà chịu đựng một kích, trong nháy mắt vỡ nát sụp đổ.
Những tử sĩ xung quanh lập tức mặt xám như tro, sát khí phản phệ không phải nôn ra máu bỏ mình, cũng ngã xuống đất không dậy nổi.
Một số người vận khí tốt phát hiện điều không ổn đã quyết đoán rút đi, mặc dù không bị phản phệ tác động đến, nhưng lúc ánh mắt nhìn về phía Vương Ma Tử đều hoảng sợ như đã sợ vỡ mật.
Đối phương chỉ có một người lại một quyền đánh xuyên qua Lục hợp sát trận do hơn trăm người bọn họ hợp lực tạo thành.
Điều này đã vượt xa phạm vi mà bọn họ có thể ám sát.
Không ai chú ý đến, khi A Đại thấy Vương Ma Tử như một nửa Thần minh, ánh mắt còn hoảng sợ hơn bất kỳ kẻ nào, dường như hoàn toàn không ngờ thực lực của tên này lại cường đại như thế.
Trong lúc mọi người sợ hãi, một bóng người đã tập sát về phía Vương Ma Tử.
Khánh Cách Nhĩ Thái cất bước, bóng dáng như xuyên thẳng qua hư vô, đưa tay ném thẳng mấy chục đầu kiếm mang về phía Vương Ma Tử.
Là thống lĩnh tử sĩ, tất nhiên thực lực của Khánh Cách Nhĩ Thái có vốn liếng này, sau khi bén nhạy bắt lấy Vương Ma Tử ra tay, xoay người ra lực đánh thẳng đến điểm yếu hại.
Đối mặt với bóng dáng đột nhiên tập sát, Vương Ma Tử trở tay dùng một chiêu Thái Cực thôi thủ khiến khí tràng xung quanh đảo ngược, khéo léo hóa giải kiếm mang của Khánh Cách Nhĩ Thái.
“Gia trì cho ta!”
Thấy một kích không trúng, Khánh Cách Nhĩ Thái phát ra tiếng gầm tức giận, thích khách chi đạo ngoại trừ xả thân thủ nghĩa, sát chiêu chân chính là đồng quy vu tận.
Nghe được tiếng kêu của Khánh Cách Nhĩ Thái, tử sĩ xung quanh nhanh chóng hội tụ một lần nữa tạo thành trận pháp kỳ lạ, muốn hóa toàn bộ lực lượng thành lực sát phạt quán thâu vào trong thân thể Khánh Cách Nhĩ Thái.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, khi những tử sĩ này vừa dựng thành trận pháp, đã thấy một dòng suối trong đột nhiên trào ra từ dưới mặt hồ.
Hồ nước thay đổi tuyến đường một nữa quay về đây, từ bốn phương tám hướng tuôn vào trong thủy nhãn, trong chốc lát lạnh băng thấu xương khiến những tử sĩ này nhanh chóng dừng bước, hoàn toàn không kịp trở tay.
Sát trận vốn sắc bén lập tức bị phá đến lung tung liểng xiểng.
“Nhân lúc này!”
Triệu Khách thấy thế ôm chặt cánh tay Ải Cước Hổ, không đợi Triệu Khách thở ra một hơi, hồ nước mênh mông đã tuôn ra từ phía ngược lại, như một cây chùy lớn đập Triệu Khách đầu óc choáng váng.
Cũng may Triệu Khách nắm thật chặt Ải Cước Hổ, lúc hồ nước dâng lên tên này đã mượn thế nước nhảy lên, thân thể nhảy ra từ mặt nước.
Thấy một tên tử sĩ bên bờ bị hồ nước đánh cho không kịp trở tay, Ải Cước Hổ đạp một cái, bộ thân thể này của hắn ta đã được Triệu Khách cẩn thận chế tác, cơ bắp bắn ra lực lượng cường đại mượn việc chìm xuống để gia tốc, lực lượng to lớn vượt xa sự dự đoán của mọi người.
“Cạch!”
Tử sĩ này không kịp chống cự đầu đã bị lòng bàn chân của Ải Cước Hổ đạp vào, trong chốc lát xương sọ vỡ nát, ngay cả cổ cũng bị đạp gãy.
Sau khi Ải Cước Hổ bình an hạ xuống, chỉ thấy bóng dáng Thuỷ Lộc ở phía sau hóa thành một luồng sương đen, kéo gốc cây già xông ra khỏi mặt nước, đồng thời Cán bút Mã Lương trong tay nhanh chóng viết ra chữ 【 磊 】.
Vô số tảng đá rơi xuống từ giữa không trung, một số tử sĩ vừa thò đầu ra đã bị nện đến đầu rơi máu chảy.
“Đi mau!”
Không đợi Triệu Khách mở miệng, Triệu Mẫn người nhẹ như yến đã nhảy đến bên bờ.