Nha đầu này rất gian xảo, vừa hạ xuống đất đã lăn ra khỏi chỗ cũ, chờ sau đó đã không thấy bóng dáng nữa.
Khánh Cách Nhĩ Thái cũng bị đợt sóng nước này đánh không kịp trở tay, sau khi sặc mấy ngụm nước ở trong hồ mới thò đầu ra khỏi hồ nước.
Lại nhìn lên, một đoàn người Triệu Mẫn đã sớm mất bóng dáng.
“Khốn kiếp, đuổi theo cho ta!” Khánh Cách Nhĩ Thái tức hổn hển đến oa oa kêu to.
Khánh Cách Nhĩ Thái vừa nói xong, dưới mặt hồ chập trùng chớp động một trận, A Đại thò đầu ra từ trong mặt nước.
Lúc này sắc mặt A Đại trắng bệch, sau khi ánh mắt thấy Khánh Cách Nhĩ Thái không khỏi thay đổi sắc mặt, hét to: “Cứu ta!”
A Đại nói xong ra sức vồ lấy Khánh Cách Nhĩ Thái, hắn ta là vịt lên cạn căn bản không biết bơi lội.
Khánh Cách Nhĩ Thái thấy thế trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ, một phát túm lấy A Đại đưa hắn ta ra khỏi mặt nước.
Nhưng lúc này Khánh Cách Nhĩ Thái mới thấy trên lưng A Đại cắm một cây chủy thủ, bên trong máu thịt be bét đâm thẳng vào điểm yếu hại.
“Cứu ta… Cứu… Tam công tử lừa gạt… Gạt ta, ba vị đại tướng quân… Căn bản không đến!”
A Đại nói đứt quãng, sau khi nói xong một câu cả người đã không thở nổi.
Thấy thế, Khánh Cách Nhĩ Thái không khỏi lắc đầu, vẫy tay gọi ra một đạo kiếm mang đâm xuyên qua đầu A Đại.
Trong lòng vừa hận vừa tiếc, hận tên phế vật A Đại này lại không biết tin tức quan trọng là trên tay Tam công tử có Khả Hãn kim đao, không biết hắn ta làm ăn kiểu gì.
Tiếc vì nhiều năm qua chôn xuống một cây đinh ở trong Mộc vương phủ, không biết đã tốn bao nhiêu tâm huyết của vương gia.
Trong rừng cây, một đoàn người điên cuồng chạy trốn, bọn họ không chạy không được, Triệu Mẫn nói khẩu pháo kia gọi là Hỏa thần pháo, một pháo có uy lực to lớn, dù là Vương Ma Tử cũng không chặn được.
Chỉ có trốn vào rừng núi mới có thể tránh việc trở thành mục tiêu của khẩu pháo kia.
Phân thân Triệu Khách được Ải Cước Hổ cõng trên lưng, trong lúc phi nước đại ánh mắt Triệu Khách đột nhiên thấy Triệu Mẫn nhảy ra từ trong bụi cỏ.
Triệu Khách thấy nàng không khỏi nhíu mày hô lên: “Đây là át chủ bài của ngươi? Không phải nghe A Đại nói còn có ba vị tướng quân gì đó đến sao? Người đâu??”
Triệu Mẫn nghe vậy quay đầu nhìn Triệu Khách, lại đáng yêu thè lưỡi nói: “Ba vị đại tướng quân phải thống soái đại quân, sao lại đến bảo vệ một mình ta, trong lòng tên A Đại này có quỷ, ta cố ý lừa hắn!”
Nghe Triệu Mẫn nói như vậy, Triệu Khách mới đột nhiên nhớ đến A Đại, quay đầu nhìn không nhịn được cổ quái nói: “Đúng rồi, A Đại đâu??”
Lúc nghe Triệu Khách hỏi đến A Đại, sắc mặt Triệu Mẫn trầm xuống cười lạnh nói: “Lúc chúng ta chạy trốn ta đâm một đao vào sau lưng hắn, hắn không chết cũng phải tàn tật!”
“A Đại có quỷ?”
Triệu Khách nhớ mang máng lúc A Đại ở trong vương phủ cũng là cấp bậc nguyên lão, hắn ta có quỷ?
Vẻ mặt Triệu Mẫn không khỏi tối tăm hơn nhiều, thậm chí hơi buồn bã.
Đương nhiên nàng rất quen thuộc với A Đại, thậm chí nói không khách sáo trong lòng Triệu Mẫn đã coi A Đại là nửa người thân, lúc mình còn nhỏ A Đại đã ở trong phủ chơi đùa cùng mình.
Sau khi đại ca xảy ra chuyện, A Đại còn canh giữ ở bên ngoài phòng mình, lo lắng mình nghĩ không thông làm ra chuyện điên rồ gì đó.
Thậm chí không chỉ một lần A Đại xả thân hộ giá vì mình.
Cho đến khi nhị ca chết đi, A Đại đã trở thành quản sự bên cạnh mình.
Ngay từ đầu, Triệu Mẫn quyết không tin A Đại lại là quỷ bên cạnh nhưng sự thật quá tàn khốc, ngay từ lúc mình bắt đầu điều tra Bồ Tát kinh, Triệu Mẫn đã nhạy bén cảm thấy bên cạnh mình có nội ứng.
Đại Trí hòa thượng dám ra tay với thân tín của mình, tuyệt đối không chỉ vì hắn ta không thể lấy ra Hoặc tâm chú nguyên bản, đây càng giống một kế hoạch đã sớm được đặt ra.
Ngoại trừ mình, chỉ có A Đại từng tiếp xúc với Đại Trí hòa thượng, ngay cả thân tín của mình cũng chưa từng gặp Đại Trí hòa thượng.
Đại Trí hòa thượng lại như đã sớm biết mình sẽ ra lệnh cho thân tín đến lấy Hoặc tâm chú nguyên bản.
Tiếp theo đó lạnh lùng ra tay giết hại, điều này nói rõ Đại Trí hòa thượng không hề lo lắng mình sẽ trả thù.
Lúc này, nàng bắt đầu nghi ngờ A Đại, đừng coi thường trực giác của nữ nhân, cũng như đừng nghi ngờ việc lão bà ngươi sẽ phát hiện ngươi ngoại tình.
Đây cũng là lý do vì sao lúc trước nàng để Triệu Khách làm cho nàng một món núi đao biển lửa, bên trong phần lớn là đang cảnh cáo A Đại nhưng lúc này A Đại vẫn hồn nhiên không biết gì.
Nếu trước đó chỉ là nghi ngờ, cho đến lần này đi tuần doanh, ngoài mặt mình nói chuyện này cho bảy người bao gồm cả Triệu Khách và A Đại.
Nhưng bỏ qua hai người này, năm người còn lại đều bị mình bí mật xử tử, kết quả vẫn để lộ bí mật.
Người tiết lộ bí mật là ai? Tất nhiên không cần nói cũng biết.
“Ngươi không sợ ta tiết lộ bí mật sao?”
Triệu Khách không cảm thấy Triệu Mẫn sẽ tin tưởng hắn.
Đối mặt với câu hỏi của Triệu Khách, Triệu Mẫn lườm Triệu Khách một cái: “Thật ra ta rất hy vọng ngươi để lộ bí mật! Nhưng ngươi là người cái gì cũng không biết, có gì hay mà tiết lộ bí mật.”