Khóe miệng Triệu Khách giật giật mấy cái, trong chốc lát không cách nào cãi lại Triệu Mẫn, ở trong thế giới xa lạ này hắn thật sự không có tư cách đi làm nội ứng.
“Đoàn trưởng, ngươi đừng nói mò với nàng, ngươi đang ở đâu?” Ải Cước Hổ hô lên với phân thân Triệu Khách.
Mặc dù lời này khiến Triệu Mẫn không hiểu ra sao nhưng Triệu Khách hiểu suy nghĩ của Ải Cước Hổ, hắn ta muốn trốn vào Đại Hạ đỉnh sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng Triệu Khách cũng không nói cho hắn ta biết, bây giờ bản tôn của hắn đã khó tự bảo vệ bản thân, cũng không biết bị Lạc Nữ cầm tù ở nơi nào.
Hết lần này đến lần khác trong Đại Hạ đỉnh của hắn lại trống rỗng không có bất kỳ ai, nếu không hắn cũng có thể gọi người trong Đại Hạ đỉnh ra để cứu bản thân.
Hiện tại khí tức của hắn đã bị bọc cỏ kia ngăn cách mất, hắn muốn tìm được vị trí của bản tôn e rằng cũng không dễ dàng.
Lúc nói chuyện, mấy người Thuỷ Lộc cũng đi theo sau.
Triệu Khách quay đầu nhìn Thuỷ Lộc ôm gốc cây già, Camilleri, Gia Ngọc và Mạt Lỵ đi theo bên cạnh, ngay cả Đào Cơ cũng đi theo phía sau, ngoại trừ hiện tại không biết tung tích của Heo mập và bản tôn của hắn, chỉ có một mình Vương Ma Tử không đi theo.
“Ma Tử đâu?”
“Ma Tử đoạn hậu, chẳng mấy chốc sẽ trở về, ngươi… Chân thân của ngươi đâu??”
Tất nhiên Thuỷ Lộc biết Triệu Khách trước mắt chỉ là một bộ phân thân, lo lắng dò hỏi giống Ải Cước Hổ.
Thương tổn của gốc cây già hơi nặng, mặc cho ai cũng không ngờ lão gia hỏa này lại vì tìm lão bà mà không cần cả mạng.
Tuy ngoài miệng Thuỷ Lộc mắng gốc cây già là lão bất tử, chết cũng xứng đáng, chết rồi không ai tranh di sản với mình nhưng trong lòng lại lo lắng hơn bất kỳ ai.
Thậm chí Đào Cơ cũng bị lửa giận không tên của Thuỷ Lộc liên lụy, ánh mắt hung dữ thỉnh thoảng liếc qua người Đào Cơ, khiến mấy lần Đào Cơ muốn nhanh chân bỏ chạy.
Triệu Khách không kịp giải thích, Gia Ngọc bên cạnh đã khóa chặt vào phía trước, không biết thấy cái gì lại giữ chặt áo Camilleri nói: “Phía trước có tỷ tỷ không có da mặt đang chờ chúng ta!”
Tỷ tỷ không có da mặt??
Mọi người ngạc nhiên không biết cái gì là tỷ tỷ không có da mặt, Triệu Khách đột nhiên hiểu ra Gia Ngọc đang chỉ người nào.
Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn theo phương hướng mà Gia Ngọc đang chỉ, quả nhiên thấy Lạc Nữ khuôn mặt đen xì đứng trên tán cây của một gốc đại thụ, đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào Gia Ngọc.
Trong mắt lộ ra sát khí sắc bén như bị lời nói vừa rồi của Gia Ngọc kích thích, đầu ngón tay siết chặt phát ra tiếng rắc rắc.
“Chẳng trách lúc trước Đãng Trầm nhất định phải giữ ngươi lại, nha đầu thối, xem ra là ta nhìn nhầm!”
Lúc trước Đãng Trầm dùng Mộng tẩm thuật khiến một đoàn người Triệu Khách chìm vào giấc ngủ, giao toàn bộ cho Lạc Nữ còn đặc biệt dặn dò Lạc Nữ, những người khác có thể chết nhưng phải giữ lại Gia Ngọc.
Lúc đó Lạc Nữ còn trưởng Đãng Trầm có sở thích loli, cho đến lúc này chân thân của mình lại bị Gia Ngọc nói một câu vạch trần, Lạc Nữ mới phát hiện tiểu nha đầu này không đơn giản.
Bây giờ nhìn lại khó đảm bảo lúc trước Đãng Trầm không phải muốn giữ lại tiểu nữ hài này, coi như vật chứa đoạt xác kéo dài tính mạng.
Lạc Nữ nói xong, ánh mắt tập trung vào Triệu Khách, trong chốc lát vẻ mặt cổ quái như không ngờ Triệu Khách lại còn có một bộ phân thân.
Nhưng bản tôn đã rơi vào trên tay mình, một bộ phân thân có thể giở trò gì được.
Nghĩ tới đây, Lạc Nữ vung ngón tay lên lại thấy mặt đất xung quanh nứt nẻ, vô số tảng đá và bùn đất lăn lộn thành quyền đầu to lớn như Thái sơn áp đỉnh đánh xuống một đoàn người Triệu Khách.
“Tiễn các ngươi đi gặp Diêm vương trước!”
Cự quyền ngay trước mắt, đám người Triệu Khách muốn trốn tránh lại phát hiện dưới chân hoàn toàn không nhấc lên được, cúi đầu mới chú ý bùn đất dưới chân mình đã sớm biến thành một mảnh đầm lầy.
“Né tránh!”
Thấy trốn tránh đã không còn kịp nữa, hai con người Triệu Khách lập lòe vô thức nhìn về phía Triệu Mẫn.
Quả nhiên, khi thấy vẻ mặt Triệu Mẫn chẳng những không hoảng sợ, ngược lại nụ cười đắc ý trên khóe miệng như ẩn như hiện.
Trong lòng Triệu Khách không khỏi chửi mắng một trận: “Đã biết con đàn bà này còn có thủ đoạn khác!”
Nghĩ đến đây, đương nhiên Triệu Khách sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để bày tỏ lòng trung thành.
Hắn không đẩy ra Ải Cước Hổ đứng gần nhất trước tiên, mà nghiêng người nhảy dựng lên nhào vào trên người Triệu Mẫn.
“Cẩn thận!”
Phân thân gào thét đụng thẳng vào ngực Triệu Mẫn, có thể là vì Triệu Mẫn tập võ dẫn đến cơ ngực “dù ưỡn lại cứng rắn” kém xa Vô Tuế ôn nhu hương, khiến hắn đâm vào đều không muốn ra nữa.
“A!!”
Dường như Triệu Mẫn cũng không ngờ Triệu Khách lại nhào lên ngay lúc này, sau khi ngạc nhiên thân thể không tự chủ được ngã xuống đất.
“Đã đến lúc này còn anh hùng cứu mỹ nhân, thành toàn cho ngươi!”
Lạc Nữ tăng tốc thúc đẩy quyền đầu như một ngọn núi thật lớn nện xuống, trong chốc lát cái bóng to lớn bao phủ đỉnh đầu tất cả mọi người.
“Răng rắc!”
Ngay một khắc này, một đạo thiểm điện màu vàng cắt ngang trời, ánh vàng soi sáng bầu trời đêm, lôi quang vội vã khiến người ta không thể mở mắt, ánh sáng quá chói mắt một bóng người vạch phá bầu trời từ trong kinh lôi, chớp mắt đã tới.