Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2271 - Chương 2271 - Tam Thượng Tướng (2)

Chương 2271 - Tam thượng tướng (2)
Chương 2271 - Tam thượng tướng (2)

“Long Hổ vệ Thượng tướng quân, A Lang Thuật Tái Thử!”

Giọng nói như kinh lôi cuồn cuộn từng lớp quanh quẩn trên trời, nhưng bóng người lại đã đúng ở trước mặt mọi người.

Người đến có chiều cao hơn hai mét, còn cao hơn Ma Tử nửa cái đầu, thân thể cao lớn như người khổng lồ để trần nửa người lộ ra cơ bắp đầy tính bùng nổ ở trên người.

Tốc độ của người này nhanh chóng đã vượt qua tốc độ âm thanh, toàn bộ mái tóc đều sáng chói, thậm chí dùng mắt thường có thể thấy trên từng sợi tóc đen bóng thỉnh thoảng lóe ra hồ quang điện màu bạc.

Hắn ta như Lôi thần giáng lâm, cánh tay bay múa ở phía sau, đưa tay nện một quyền xuống cự quyền trước mặt.

Một quyền đấm ra, lệ quang màu vàng bùng lên ở trên nắm tay của tên hán tử này, vô số hồ quang điện bao trùm ở phía trước, chỉ là trong tích tắc lại khiến người ta cảm giác thời gian như đọng lại trong một giây này.

“Oanh!”

Theo một tiếng ầm ầm, tảng đá lớn trước mặt lập tức nổ tung chia năm xẻ bảy.

“Tránh ra!”

Triệu Mẫn trên mặt đất một tay đẩy Triệu Khách ra khỏi người mình, sau khi chật vật bò dậy từ dưới đất hung ác trợn mắt nhìn phân thân Triệu Khách, chợt ngạc nhiên quay đầu lại nói: “A Lang Thuật thúc thúc, ta còn tưởng ngươi không đến chứ!”

“Hừ, ngươi cũng dám trộm kim đao, nếu ta không đến xảy ra chuyện bất trắc, không ai gánh vác nổi!”

A Lang Thuật quay đầu lại, người này đã qua tuổi trung niên hai gò má góc cạnh rõ ràng như sắt thép, mặc dù trách cứ Triệu Mẫn nhưng trong giọng điệu đầy vẻ quan tâm.

“A Lang Thuật!”

Lạc Nữ rất xa lạ với hán tử trước mắt, cũng hồn nhiên không có bất kỳ ấn tượng gì với cái tên này, nhưng quan chức Long Hổ vệ Thượng tướng quân này không khỏi khiến nàng thấy kiêng dè.

Đây là chức vị võ quan chính nhị phẩm, trên cơ bản đã là một tên võ tướng đỉnh phong.

Nếu một tên võ tướng đi đến quan chức này, trừ khi nắm giữ ấn soái nhập chính, nếu không một bước này cũng là điểm cuối.

Có thể nghĩ, thực lực của người trước mắt như thế nào.

Sau khi phân thân Triệu Khách bò dậy từ dưới đất phủi vũng bùn trên người, im hơi lặng tiếng nắm chặt Kỳ nguyên châu trên tay.

Trong lòng không khỏi âm thầm đắc ý, cảm thấy vừa rồi nhào lên một cái rất có lời đúng là nhận được cả tài sắc.

“Các ngươi lui ra, nơi này giao cho ta!”

A Lang Thuật nhìn chằm chằm vào Lạc Nữ, đối mặt với Lạc Nữ lại không dám chủ quan chút nào, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm cẩn.

Hắn ta gầm lên giận dữ, bóng dáng nhanh như tia chớp để lại một đạo điện mang màu vàng trong hư không, xé mở trời cao lao thẳng đến Lạc Nữ.

“Hừ, một đại tướng quân làm lại khó một nữ tử yếu đuối, e rằng thắng mà không võ!”

Giọng nói của Lạc Nữ trong trẻo như chuông bạc mở miệng mỉa mai, dường như không thèm quan tâm luồng sát cơ sắc bén trên người A Lang Thuật.

Nàng vẫn duy trì dáng vẻ ung dung không vội, cho dù đã mất đi danh hiệu mười người đứng đầu nhưng Lạc Nữ vẫn là Lạc Nữ, thực lực tuyệt đối không thể thay đổi được, một A Lang Thuật còn lâu mới là đối thủ của nàng.

Ngón tay tinh tế như ngọn măng non nhẹ gảy vào hư không, trong chốc lát từng cây mây phá không mà lên, sau khi những cây mây vặn thành một đoàn như giao long ra biển, giết về phía A Lang Thuật.

“Phanh phanh phanh!”

Một sợi cây mây biến thành giao long nổ thành vô số mảnh gỗ vụn trước nắm đấm của A Lang Thuật.

Nhưng những mảnh gỗ vụn này lại dựng thành một thanh kiếm gỗ ở giữa không trung, nguyên tố thổ dày đặc hội tụ ở trên thân kiếm khiến kiếm gỗ biến thành kiếm đá, kiếm phong vung lên mang theo lực lượng ngàn quân, một kiếm nặng nề chém vào trên người A Lang Thuật, chém bay A Lang Thuật ra ngoài.

“Nơi này là địa bàn của ta, ngươi đấu với ta ở chỗ này liệu có mấy phần thắng!”

Lúc Lạc Nữ nói xong lời này, lại thấy một bước cất bước đi ra từ trong rừng: “Một người không được vậy thì hai người! Kim Ngô vệ Thượng tướng quân Bột Nhi Diệp gặp qua quận chúa.”

“Còn có ta, Hổ Bí uy vệ Thượng tướng quân, Mục Nhĩ Ly gặp qua Tam quận chúa!”

Nói xong lời này trên mặt đất đã cuốn lên một cơn gió lạnh, một người cưỡi gió mà lên đưa tay đỡ A Lang Thuật dậy.

Trong chốc lát ba người đứng chung một chỗ khiến trên mặt Triệu Mẫn xuất hiện nụ cười rực rỡ, toàn bộ vương phủ không có ai dám gọi nàng là quận chúa, duy chỉ có ba vị thúc thúc này chưa từng thay đổi cách xưng hô với nàng.

Bởi vì ở trong lòng của bọn họ, mình mãi mãi là quận chúa, chỉ cần bọn họ còn sống thì ngày đó vẫn chưa đến lượt Triệu Mẫn lên chiến trường.

Ba người trước mắt đều là thượng tướng Nguyên triều nhất đẳng, mỗi một vị đã sớm có năng lực một mình gánh vác một phía, vào triều thảo luận chính sự, đảm nhiệm thống soái.

Nhưng ba người không lựa chọn tiến thêm một bước mà là giữ im lặng giục ngựa đến Nam sơn, cam nguyện treo đó danh hiệu tướng quân không dùng, vui mừng đảm nhiệm chức tướng quân trong Mộc vương phủ.

Chuyện này đã gây ra không biết bao nhiêu lần chỉ trích, Sở vương không chỉ một lần dùng chuyện này tham gia vào ủng binh tự trọng của Mộc vương,

Nếu không phải Mông Ca Hãn coi trọng Mộc vương phủ, e rằng không biết đã gây ra bao nhiêu rắc rối.

Bình Luận (0)
Comment