Ba người không chịu vào triều, tất nhiên không phải gánh vác việc vặt trong triều chính, cũng giữ nguyên lập trường kiên quyết ủng hộ Mộc vương.
Nói một cách nghiêm khắc, ba người bọn họ đều do Mộc vương phủ cẩn thận bồi dưỡng ra, tất nhiên nhớ kỹ ân tình Mộc vương phủ.
Bây giờ ba người đã là trụ cột của Mộc vương phủ, lúc không có chuyện gì gần như không thấy bóng dáng ba người.
Không ngờ, lúc này ba người đồng thời chạy đến thật sự khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Trên thực tế, ba người không thể không đến, sau khi Triệu Mẫn xuất phát, Mộc vương phủ đã phát hiện Khả Hãn kim đao ở dưới mật thất biến mất.
Cây đao này giống như binh quyền của Mộc vương phủ, một khi làm mất hậu quả khó mà lường được.
Cũng may Triệu Mẫn để lại thư tín, nói nàng đã mượn cây đao này đi.
Chuyện lớn như vậy, Mộc vương cũng không dám chậm trễ chút nào, ra lệnh ba người A Lang Thuật, Bột Nhi Diệp và Mục Nhĩ Ly nhanh chóng đuổi theo.
Ngay từ lúc kim đao xuất hiện, ba người đã chạy đến ẩn nấp cách đó không xa.
Đối với những tử sĩ đó ba người lại không ra tay, mà ẩn thân ở chỗ tối chỉ vì muốn dạy dỗ Triệu Mẫn, để nàng biết thế nào là to gan lớn mật làm xằng làm bậy.
Không ngờ lại có một cao thủ đỉnh phong giết ra, khiến ba người không thể không ra mặt.
Hai người Bột Nhi Diệp và Mục Nhĩ Ly đứng bên cạnh A Lang Thuật.
Bột Nhi Diệp lớn tuổi nhất đã sớm qua năm tháng huyết khí phương cương, cộng thêm mấy năm chinh chiến liên tục để lại vô số nội thương trên người, cho nên thực lực đã không mạnh bằng lúc trước.
Nhưng những năm qua có trưởng lão Toàn Chân giáo định kỳ hàng năm châm cứu cho hắn ta, dùng chân khí Toàn Chân rót vào trong cơ thể chữa thương cho hắn ta, mấy năm qua khí sắc càng ngày càng tốt.
Mục Nhĩ Ly là trẻ tuổi nhất, trong ba người hắn ta nhỏ tuổi nhất nhưng cũng đã qua tuổi xây dựng sự nghiệp.
Mặc dù là người Nguyên nhưng lại thích quần áo Hán tộc, băng cột đầu ngọc quan, trên người mặc thanh sam, nếu không phải vẻ ngoài của hắn ta rõ ràng là người Nguyên, thoạt nhìn còn tưởng là thư sinh người Hán nào đó.
Triệu Mẫn cũng vì hắn ta mới cảm thấy có hứng thú với văn hóa Hán tộc.
Thấy ba người đồng thời xuất hiện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Mẫn đặc biệt hưng phấn, hồn nhiên không hề phát hiện Kỳ nguyên châu trước ngực mình đã bị Triệu Khách lặng yên lấy mất.
“Gặp qua ba vị thúc thúc!”
Triệu Mẫn đứng trước mặt ba người cuối cùng đã có chút dáng vẻ nữ nhi gia.
Có lẽ cũng chỉ có ở trước mặt ba người này nàng mới cảm thấy mình là quận chúa Mộc vương phủ, chứ không phải Tam công tử khống chế sự vụ lớn nhỏ trong Mộc vương phủ.
“Mục Nhĩ, ngươi quá nghịch ngợm, ngươi cũng dám trộm Khả Hãn kim đao, lần này phụ thân ngươi nổi trận lôi đình, đợi chút nữa chắc chắn sẽ bắt ngươi về hỏi tội!”
Mục Nhĩ là tên Nguyên của Triệu Khách, Bột Nhi Diệp lại gọi như đang gọi vãn bối nhà mình, mặc dù đang trách mắng nhưng đủ để thấy sự yên mến với Triệu Mẫn.
Đối với điều này Triệu Mẫn chỉ bĩu cái miệng nhỏ nhắn, ngón tay xoắn góc áo của mình, uất ức nói: “Không lấy kim đao sao các ngươi chịu đi ra, các ngươi không ra ta sẽ bị bà nương xấu xa này bắt nạt.”
Lạc Nữ bị Triệu Mẫn gọi là bà nương xấu xa thoáng nhíu mày, ánh mắt lập tức trở nên lãnh khốc.
“Các ngươi đều lùi lại, nữ nhân này rất khó đối phó, giao cho chúng ta là được!”
A Lang Thuật vừa giao thủ với Lạc Nữ tâm trạng cũng không thoải mái, nữ nhân trước mắt có thực lực mạnh mẽ vượt xa dự đoán của bọn họ.
Đặc biệt vừa rồi giao thủ đối phương không chỉ có thể khống chế thực vật, còn có thể khiến thực vật và tảng đá tùy ý biến hóa.
A Lang Thuật chưa từng nghe nói năng lực như vậy, trong chốc lát không dám khinh thường rút nhuyễn kiếm bên hông cầm trong lòng bàn tay.
Triệu Mẫn thấy vẻ mặt cẩn thận của A Lang Thuật yên lặng cổ vũ cho ba người, đồng thời không dám ở lại nơi này thêm nữa, lo lắng sẽ trở thành gánh nặng của ba vị thúc thúc.
Nhưng chờ đến khi Triệu Mẫn quay đầu lại, mới phát hiện trong lúc nàng nói chuyện đám người Triệu Khách đã núp thật xa.
“Các ngươi chờ ta một chút!”
Triệu Mẫn thấy thế tức giận giậm chân, đuổi sát phía sau.
“Các ngươi chặn lại, ngươi và Gia Ngọc đi theo ta!”
Triệu Khách gọi Ải Cước Hổ và Gia Ngọc nhanh chóng đi sang bên khác.
Vốn Camilleri còn muốn đi theo lại bị Triệu Khách ngăn cản, gốc cây già bị thương nặng cần người chăm sóc, bọn họ vừa đi nơi này chỉ còn lại hai người Thuỷ Lộc và Mạt Lỵ.
Tuy Đào Cơ và Triệu Mẫn sẽ không làm hại bọn họ, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Một khi tình huống có biến, hai người căn bản không thể ứng phó, có Camilleri ở đây ít nhất Triệu Khách sẽ bớt lo hơn.
Ba người vội vã chạy sang bên khác, Ải Cước Hổ vừa chạy vừa nói: “Đoàn trưởng, ngươi muốn tìm bản tôn của ngươi, nhưng nơi này rộng như vậy chúng ta phải đi đâu tìm?”
Ải Cước Hổ đã biết việc bản tôn Triệu Khách bị Lạc Nữ bắt lại, nhưng vùng rừng núi trước mắt rộng lớn như vậy, Lạc Nữ chỉ cần tùy tiện giấu Triệu Khách ở một góc nào đó, bọn họ cũng đừng hòng tìm được.
Triệu Khách tiện tay ném Kỳ nguyên châu cho Gia Ngọc, sau đó lấy ra một cây chủy thủ giao cho Ải Cước Hổ, hai mắt nhìn chằm chằm Ải Cước Hổ nói: “Giết ta!”