Nhưng điều khiến tất cả mọi người thất vọng là Hồng bà bà lại như đã ngủ thiếp đi.
Trên ghế khô lâu đỏ tươi, bàn tay của nàng đặt lên chuôi đao, hô hấp như có như không, đôi mắt khép hờ.
Nếu không phải bọn họ có thể rõ ràng cảm nhận được sát khí xưa nay bất diệt trên người Hồng bà bà như ngọn núi lửa đang ngủ đông, e rằng đổi lại là ai cũng tưởng lão thái thái này đã không chịu nổi.
“Tự cho là thông minh!”
Một tiếng cười lạnh cắt ngang suy nghĩ khủng hoảng và lo lắng trong lòng mọi người, hiếm khi nào thần thánh lại nói chuyện, dần lộ ra mặt mũi của mình ở trong bóng tối.
Dưới một mái tóc trắng chỉnh tề, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng mạnh nóng rực như mặt trời.
“Lúc hoa tươi lựa chọn héo tàn, rơi vào bùn đất hóa thành phân bón cho hoa mới là kết cục cuối cùng. Không có bất kỳ một loại sinh mệnh gì có thể ngăn cản bước chân của suy bại. Nàng đang vọng tưởng dùng thời gian ít ỏi đi tranh thủ cuộc sống mới, kết quả sau cùng vẫn lãng phí sinh mệnh!”
Giọng nói của thần thánh không lớn nhưng mỗi một chữ đều như có lực lượng không cách nào rung chuyển, dường như không phải nói một câu đơn giản mà là chân lý khắc lên thánh bia.
“Lão đầu, ngươi muốn nói gì cứ nói tử tế, vòng vo cái gì!”
Hằng giả không chịu được dáng vẻ giả vờ thâm ảo của lão già thần thánh này, đồng thời càng lo lắng rốt cuộc lời nói của thần thánh là có ý gì.
“Hừ hừ, các ngươi xem tiếp là biết!”
Thần thánh không nói gì, người nói chuyện là tiên tri nhưng giọng điệu của hắn ta đầy vẻ cười hạo, càng khiến trong lòng hư ám và hằng giả bịt kín một tầng bóng ma.
Nếu kế hoạch của Lạc Nữ thất bại, bọn họ không thể không cân nhắc dùng cách cực đoan nhất để hành động.
Nhưng cái giá phải trả thật sự quá nặng nề, nặng nề đến mức khiến bọn họ không thể chịu nổi.
“Giết!”
Ba bóng dáng trong hình đã tạo ra xu thế vây kín, bản thân ba người A Lang Thuật là tướng lĩnh cùng chém giết ở trên chiến trường.
Sự cường đại của ba người không chỉ có thực lực, càng là sự phối hợp với nhau.
Chính vì sự phối hợp khéo léo, công kích không chút khoảng cách này mới khiến Lạc Nữ cảm thấy cố hết sức.
“Đáng chết, đều do tiện nhân kia!”
Trong ánh mắt Lạc Nữ xuất hiện vẻ oán độc, nàng tuyệt đối không quên được cảm giác hôm đó bị Cơ Vô Tuế sống sờ sờ lột da chảy máu.
Điều này khiến nàng vốn đã tổn thương nguyên khí, càng là thương tổn thêm thương tổn.
Quan trọng nhất là, mình bị mất đi thủ đoạn quan trọng nhất là Siêu tự nhiên khống chế và Siêu tự nhiên đồng hóa.
Nếu không phải vì đã mất đi hai hạng năng lực này, lúc này ba người đã sớm bị đánh chết ở chỗ này.
Nhưng cũng như kết luận của Triệu Khách, Lạc Nữ muốn giết ba người này, tuy rắc rối cũng không phải là không thể chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Ồ!”
Lúc này Gia Ngọc đột nhiên phát hiện điều gì đó, đôi mắt nhìn chằm chằm cách đó không xa, hai con ngươi đen kịt như xuyên thủng cánh rừng rậm rạp, đưa tay kéo Ải Cước Hổ: “Là Ma Tử thúc thúc!”
“Ma Tử?”
Ải Cước Hổ cúi đầu nhìn quanh một vòng nhưng cũng không thấy tung tích của Vương Ma Tử, sự chênh lệch giữa hắn ta và Gia Ngọc thật sự rất lớn.
“Ma Tử thúc thúc bị những người xấu kia bao vây, xem ra đánh nhau vô cùng dữ dội!”
Ải Cước Hổ nghe vậy không khỏi thò đầu nhìn sang, kết quả vẫn không thấy cái gì.
Bởi vì cái gọi là người so với người muốn chết, hàng so với hàng bỏ đi.
Ánh mắt Gia Ngọc nhìn chằm chằm phương xa, dường như thu toàn bộ hình ảnh vào trong mắt.
Ải Cước Hổ thấy thế trong lòng đột nhiên hiểu vì sao Vương Ma Tử nhất định phải tu luyện một mình, thật sự là nha đầu Gia Ngọc này quá yêu nghiệt.
Mặc cho ai ở cùng với nàng đều sẽ cảm thấy xấu hổ một cách khó hiểu.
Ải Cước Hổ không nhìn thấy tình huống bên đó, nhưng sau khi trong đầu nhanh chóng đảo quanh đột nhiên ánh mắt sáng ngời.
“Ngươi chờ ở chỗ này, đợi chút nữa bọn họ đi mất, ngươi hãy đi cứu người!”
Ải Cước Hổ nói xong, bóng dáng lặng yên leo ra từ dưới đất, hắn ta xoa bùn đất lên mặt mình, lại nhặt một cục đá ném vào trong doanh địa.
Ném tảng đá xong cũng không quay đầu lại nhìn về phía Gia Ngọc, mà vừa chạy vừa kêu lên: “Khả Hãn kim đao ở chỗ này!”
Đám người Tề Lượng đang chú ý trận chiến đấu này nghe vậy ngạc nhiên, sau khi nhìn nhau lại hoàn toàn không để ý đến Ải Cước Hổ.
Kế điệu hổ ly sơn ngây thơ như vậy, sao bọn họ lại có thể bị lừa.
Ánh mắt Tề Lượng đảo qua một cái lại nhận ra bóng dáng Ải Cước Hổ, lông mày hơi cau chặt lại nói: “Ta đi xem một chút, các ngươi trông coi ở nơi này!”
“Đại ca, ta thấy tên kia có vấn đề nhưng chúng ta cần gì để ý đến hắn, Lạc Nữ đại nhân muốn chúng ta trông coi bọc cỏ kia là được.”
“Yên tâm, ta đi xem một chút cũng không có vấn đề gì khác!”
Tề Lượng nói xong gọi là Thánh quang thuẫn, bóng dáng nhảy lên thuẫn bài rời đi.
“Ôi ôi ôi, sao nói đi là đi, đi rồi, ôi!”
Tề Lượng nhanh chóng quyết đoán khiến mất người khác không khỏi nhìn nhau, lại không thể làm gì.
Nhìn bóng dáng Tề Lượng nhảy lên, Gia Ngọc không khỏi mở to hai mắt nhìn, kéo sự chú ý như thế lại có người bị lừa thật??