Mặc dù có người thấy cuối cùng Tề Lượng vặn gãy cổ họng Trần Hùng, cũng không ai cảm thấy Tề Lượng giết hắn ta, mà đang giải thoát cho hắn ta, dù sao sinh mệnh lực của người đưa thư rất cường đại, trong chốc lát không chết ngay được còn phải sống sót đau khổ hơn.
Thậm chí không thiếu người cảm thấy trong lòng Trần Hùng chắc chắn sẽ biết ơn Tề Lượng.
Đối với việc nhỏ này cũng không gây ra động tĩnh quá lớn trong Quỷ thị, bởi vì có rất nhiều người đang chú ý vào trận chiến của Lạc Nữ.
Đã có người nhận ra Lạc Nữ, cho dù nàng thay đổi vẻ ngoài nhưng vấn đề là một nửa Kiến Mộc trên tay nàng thật sự quá chói mắt.
Con tem hoàng kim đều là tính chất duy nhất, Kiến Mộc vừa ra tất nhiên có người hiểu thân phận của nữ nhân này.
Đương nhiên người biết được chân tướng cũng không lan truyền chuyện này ra, người không biết lúc này còn đang lau một vệt mồ hôi lạnh cho vị gọi là Tiêm Lân tiên tử này.
Vì trong hình ảnh, tình cảnh của Lạc Nữ cũng không tốt.
“Yêu nữ đền tội!”
Mục Nhĩ Ly bình tĩnh mở miệng, tay phải nâng ngón tay lên, trường kiếm trong tay hóa thành một vệt kim quang lập tức bay ra, chém một kiếm về phía Lạc Nữ ở trước mặt hắn ta!
Tốc độ quá nhanh, kinh thiên động địa.
Trên trường kiếm, kiếm mang lấp lóe như hóa thành năm đầu kiếm long ngắn to khoảng nửa trượng, dài hơn mười trượng.
Có mạnh mẽ đâm tới, có nhảy ra đường cong, ầm vang bắn đi.
Kiếm phong có thể biến nặng thành nhẹ, lại ẩn chứa trong nhẹ có nặng đâm thẳng vào tim Lạc Nữ.
Đối mặt với kiếm ảnh đánh tới, Lạc Nữ khiến vô số nguyên tố kim biến ảo thành vô số phi kiếm đánh ngược lại, lít nha lít nhít như mưa kiếm che trời nghịch thiên mà đến.
Mục Nhĩ Ly không thể không thu lại kiếm.
Cùng lúc này, trong tay A Lang Thuật xuất hiện thêm một thanh lôi thương, mũi thương bôn lôi như tia chớp, bóng dáng hóa thành lôi long tám trượng xông vào trong nguyên tố tự nhiên dày đặc xung quanh Lạc Nữ.
Trong chốc lát lôi quang lấp lóe, lôi long cường đại lại cưỡng ép xé rách nguyên tố tự nhiên dày đặc xung quanh Lạc Nữ.
“Làm rất tốt!”
Bột Nhi Diệp trợn tròn mắt hét dài một tiếng, hợp tác nhiều năm nên hiểu rõ A Lang Thuật đang liều mạng tranh thủ thời cơ cho mình.
Tuy Bột Nhi Diệp đã cao tuổi nhưng già lại không yếu, những năm qua có chân khí Toàn Chân giáo và châm cứu đã khiến nội thương của hắn ta khôi phục hơn phân nửa.
Lúc này râu trắng bay múa, khí trùng ngưu đấu, trong tay nắm một thanh ngọc cung.
Cây cung này toàn thân xanh biếc, không biết là sản phẩm thời đại gì nhưng kiểu dáng cổ xưa vừa nhìn đã biết tồn tại từ năm tháng xa xưa, phía trên khắc chú văn thần bí, nhìn kỹ như trên thân cung bích ngọc có giấu bóng dáng của một con giao long.
“Trụy tinh cung!”
Ở đằng xa, Triệu Mẫn thấy cây ngọc cung này ở trên tay Bột Nhi Diệp không khỏi đôi mắt tỏa sáng, đây không giống thần cung bình thường.
Nghe đồn là Khả Hãn đời trước ban thần binh cho Triết Biệt, cuối cùng cây cung này rơi vào trên tay Bột Nhi Diệp.
Từng đứng ở Thân Độc quốc một tiễn cách thành tường và cung điện, bắn xuyên qua đầu quốc vương Thân Độc quốc.
Bột Nhi Diệp cầm Trụy tinh cung trong tay kéo dây cung, trong chốc lát trên dây cung bộc phát ra từng tiếng vù vù điếc tai.
Cơ bắp trên cánh tay Bột Nhi Diệp bành trướng, vô số gân xanh nhúc nhích, mỗi khi ngón tay kéo về phía sau một chút tiếng vù vù trên dây cùng trở nên càng lớn hơn.
“Ông!”
Một tiếng run rẩy, dây cung bị kéo ra, giữa thiên địa cát bay đá chạy, phong lôi từng trận, còn có đủ loại ánh sáng lượn lờ, vô tận tinh khí điên cuồng tụ tập lại.
Bột Nhi Diệp kéo Trụy tinh cung thành hình trăng tròn, một vệt mũi tên ánh sáng hình thành trên dây cung, sau khi hắn ta buông tay một vệt thần quang bắn ra, trong phút chốc chui vào đám mây.
Vốn đã bị A Lang Thuật ép đến góc chết, lại thấy một đạo hồng quang phá không mà đến.
Thấy thế, hàng lông mày của Lạc Nữ hơi trầm xuống vung Kiến Mộc trong tay lên, vô số nguyên tố tự nhiên hội tụ thành một thanh Khai Thiên đại kiếm, một kiếm đánh bay A Lang Thuật.
Đồng thời ngón tay ngọc nhẹ gảy, Kiến Mộc trong tay nhanh chóng lớn lên thành một gốc cây lớn tận trời.
Rễ cây Kiến Mộc đâm vào mặt đất, điên cuồng rút sạch nguyên tố tự nhiên ở vùng này.
Những nguyên tố tự nhiên này hội tụ trên đầu ngón tay Lạc Nữ, điểm về phía mũi tên.
“Ông!”
Trong chốc lát, trên bầu trời bộc phát ra ánh sáng mạnh chói mắt.
Dưới ánh sáng mạnh, thiên địa xung quanh hóa thành đen kịt một màu, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, lúc sáng khiến thiên địa như ban ngày, lúc tối như thế giới chìm trong vĩnh dạ.
Có nhiều lúc sáng tối đan xen càng khiến tất cả trước mắt hóa thành đen trắng.
Trong chốc lát cây cỏ khô nát, hồ nước khô cạn, ngay cả ngọn núi dưới chân đám người Triệu Mẫn cũng bắt đầu trở nên lỏng hơn.
“Không tốt, nơi này không thể ở lại nữa, đi mau!”
Thuỷ Lộc phát hiện điều không ổn phun ra một đoàn yêu vân, cuốn cả đám người nhanh chóng bay lên không.
Bọn họ vừa bay lên không trung không lâu sau, trên mặt đất chấn động to lớn, dãy núi xung quanh sụp đổ, chất dinh dưỡng trong đất đai bị hấp thu sạch sẽ đã biến thành hạt cát.