Cách đó không xa, doanh địa của đám người Tề Lượng cũng không ngoại lệ đều chịu tác động mạnh mẽ, toàn bộ doanh địa chấn động dữ dội, cây cối xung quanh khô diệt toàn bộ.
Một số chiến sĩ Nguyên tộc chưa từng thấy cảnh tượng hủy thiên diệt địa như thế, hoảng sợ lo lắng nhìn bầu trời, thậm chí có người quỳ rạp xuống đất, trong miệng dùng tiếng Mông Cổ niệm tụng những lời khẩn cầu thần linh.
Mấy vị người đưa thư đang đuổi giết Gia Ngọc đều tinh thần chấn động, hoảng sợ nhìn lên bầu trời, e rằng đây đã là năng lực ngũ giai, thủ đoạn của người đưa thư hoàng kim chân chính.
Cảnh tượng diệt thế kinh khủng đã khiến những người này nhớ đến nhiệm vụ của mình, trong chốc lát tất cả mọi người không khỏi dừng bước, nhanh chóng quay về bảo vệ bọc cỏ trong doanh địa.
Sau khi ánh sáng mạnh trên đỉnh đầu tán đi, Lạc Nữ vẫn còn đứng ở chỗ đó, chỉ là giọt máu đỏ tươi không ngừng nhỏ xuống theo đầu ngón tay.
Sau khi một giọt máu tươi kia rơi vào mặt đất, trên mặt đất lập tức tuôn ra một mảnh sinh cơ xanh biếc.
Trên mặt đất đã bị sa hóa lại hóa thành một ốc đảo dồi dào sinh mệnh.
“Đây chính là bản lĩnh của các ngươi??”
Ánh mắt như dao của Lạc Nữ đảo qua ba người nhàn nhạt mở miệng, nàng không hất cằm lên cũng không bày ra dáng vẻ cao thủ cô đơn, nhưng hết lần này đến lần khác giọng điệu khinh miệt như mặt trời gay gắt của nàng vào lúc này vẫn đầy cao ngạo.
Trong mắt A Lang Thuật bắn ra mũi nhọn, vẻ mặt Mục Nhĩ Ly và Bột Nhi Diệp bên cạnh đều thay đổi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Thực lực của nữ nhân này quá mạnh, vượt xa dự đoán của bọn họ.
“Hừ, hiện tại đến lượt ta!”
Lạc Nữ phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong lỗ mũi, hai tay nâng lên đã thấy Kiến Mộc sau lưng bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.
Trong chốc lát, một loại dự cảm xấu tràn vào trong lòng ba người A Lang Thuật.
Mục Nhĩ Ly quay đầu nhìn về phía Triệu Mẫn ở đằng xa: “Đi mau, lập tức rời đi! Chạy được bao xa thì chạy bao nhiêu!”
“Muốn chạy? Đã muộn!”
Lạc Nữ nói xong lời này toàn bộ mặt đất đều đang rung động, rễ cây Kiến Mộc phá đất mà ra trên đỉnh núi xung quanh, rễ cây thô to nhanh chóng vặn vẹo biến thành một mộc tháp kỳ lạ.
Trong chốc lát một kết giới vô hình nối liền với bốn tòa mộc tháp, phong bế toàn bộ mười cây số xung quanh.
Không chỉ nhốt đám người Triệu Mẫn ở bên trong, cả đám người Tề Lượng cũng phát hiện bọn họ bị nhốt ở chỗ này.
“Điều này… Lạc Nữ đại nhân muốn làm gì!”
Mấy người chỉ cảm thấy hoảng sợ lo lắng, sợ một giây sau bọn họ cũng sẽ tan thành mây khói theo.
Tề Lượng không để ý đến bọn họ, chỉ cảm giác trên khuôn mặt đột nhiên mát lạnh, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Tuyết rơi!”
Tuyết rơi?
Bây giờ là mùa hè, trên đường đi các thương nhân cũng không dám đi đường vào ban ngày, phải trốn vào chỗ râm mát hóng gió, chờ mặt trời hạ xuống mới dám ra.
Vào mùa hè nóng nực như thế, trước mắt lại có bông tuyết lông ngỗng rơi xuống, từng bông tuyết rơi xuống từ không trung.
Tuyết càng lúc càng nhiều, trong chớp mắt núi non đằng trước đã biến thành màu trắng như tuyết.
Cảm đám người ngẩn ngơ nhìn tuyết rơi trên đỉnh đầu, trong lòng cảm thấy hoảng sợ vì bọn họ không biết sau đó phải đón đỡ cái gì.
Có lẽ một giây sau cũng là thiên địa vỡ nát tận thế cuồng ca.
Nhưng hiển nhiên tất cả mọi người đã đoán sai, bóng dáng Lạc Nữ biến mất phía trên Kiến Mộc, dường như từ đó đã không có hành động gì nữa, chỉ có tuyết lớn đầy trời càng rơi càng lớn.
“Chỉ là tuyết rơi?”
Trong lòng Tề Lượng không khỏi nghi ngờ, cho dù là quần áo ngày hè mỏng manh nhưng là người đưa thư trung cấp, đặc biệt là thực lực đã đến bước này của bọn họ, cho dù không phải hệ cận chiến thân thể tăng trưởng, cũng không chịu ảnh hướng quá lớn của nóng lạnh.
Huống chi, với hệ thánh quang như mình, tem bản mệnh trong bản thể như ngọn lửa vĩnh viễn, cho dù mình cởi truồng bị ném vào trong Bắc Cực, hắn ta cũng không cảm thấy lạnh lẽo.
Mình còn như vậy, ba vị đại tướng quân thực lực hung hãn sao lại không chịu ảnh hưởng?
Lúc này trong lòng Tề Lượng thấy hoang mang, nhưng lại không biết Triệu Khách trong bọc cỏ đã nhận ra điều không ổn.
Hắn phát hiện sau khi khuẩn độc trên người mình cảm nhận được bông tuyết bên ngoài, đã bắt đầu trở nên nóng nảy.
Là người đưa thư hệ tự nhiên, Triệu Khách hận thế yếu và ưu thế của người đưa thư hệ tự nhiên đều ở nơi này.
Bàn về lực lượng, mười người đưa thư hệ tự nhiên cũng không đánh lại một hệ cận chiến.
Bàn về khôi phục, đối mặt với người đưa thư hệ thánh quang thật sự là một chuyện cười.
Còn có tốc độ, năng lực đủ loại, dù nói theo phương diện nào thì hệ tự nhiên đều kém cỏi nhất, hơn nữa còn bị địa hình hạn chế.
Thậm chí nói không khoa trước, người đưa thư hệ tự nhiên là người đưa thư không được chào đón nhất trong tất cả các loại người đưa thư.
Lúc thực lực yếu ớt cũng chỉ khống chế một số đồ vật loại thực vật, nhưng theo năng lực không ngừng hoàn thiện, hệ tự nhiên mới có thể phát huy ra điểm kinh khủng thật sự.
Đó chính là tạo thế, sáng tạo ra hoàn cảnh có lợi nhất với mình, thiên thế, địa thế, nhân thế.