Hiện tại Lạc Nữ thay đổi thời tiết là tạo thiên thế, thời điểm tuyết lớn càng ngày càng dày đặc cũng là địa thế, mượn hoàn cảnh ác liệt làm suy yếu kẻ địch là nhân thế.
Đây chỉ là bắt đầu, Triệu Khách tin tưởng những bông tuyết này tuyệt đối không phải tuyết bình thường.
Nếu không khuẩn độc trên người hắn sẽ không vui sướng xao động như thế.
Nói cách khác, Lạc Nữ cũng là một con nhện đang bện ra một tấm lưới lớn kinh khủng.
Một khi tấm lưới lớn này được bện tốt, cũng là lúc mất mạng của ba người này.
Muốn thắng phải nhân lúc Lạc Nữ còn chưa chuẩn bị xong tìm ra chân thân của Lạc Nữ, nhưng hắn bị nhốt trong bọc cỏ còn những tên bên ngoài lại hồn nhiên không biết Lạc Nữ đang muốn làm gì, còn đang ngây ngốc.
Lúc này, ánh mắt Triệu Khách nhìn thoáng qua sách tem.
Trong sách tem, bốn con tem đang dần dung hợp thành một tấm nhưng quá trình này cũng không nhanh chóng như suy nghĩ của Triệu Khách, ngược lại cực kỳ chậm chạp.
Triệu Khách có thể thấy một thanh tiến độ trên sách tem đang tiến hành với tốc độ như rùa.
Sở dĩ sẽ dài dằng dặc như thế, e rằng là vì bốn hạt châu này đang có sự xung đột mãnh liệt với không gian thi đấu tranh bá lần này.
Đồng thời, thỉnh thoảng sách tem lại truyền ra tiếng nhắc nhở: 【 Khác thường! Khác thường! Tình trạng của ngươi đang ở trạng thái khác thường! 】
Không ngừng có tiếng nhắc nhở khác thường, rất hiển nhiên là đến từ trạng thái thân thể của hắn.
Thậm chí Triệu Khách đã phát hiện khuẩn độc trên người hắn bắt đầu nở hoa, từng đóa hoa tím to bằng móng tay, sâu trong bông hoa đang tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Triệu Khách rất quen thuộc với mùi thơm này, trên da Lạc Nữ cũng có hương thơm như thế nhưng còn lâu mới nồng đậm như vậy.
Những đóa hoa này nở rất nhanh nhưng héo cũng rất nhanh, sau khi cánh hoa rơi lả tả lại kết xuất ra một hạt giống màu đen, chẳng mấy chốc hạt giống đã rơi xuống từ trên đài hoa.
Điều khiến Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên là, sau khi những hạt giống này rơi xuống lại biến thành côn trùng sống sờ sờ cắn xé bọc cỏ, nhanh chóng chui ra từ trong bọc cỏ vùi vào đống tuyết lớn.
Trong nháy mắt những hạt giống này chui vào tuyết đọng đã biến mất không thấy.
Cũng lúc đó, đám người Tề Lượng cũng không thể không nhanh chóng lùi vào đại doanh.
“Tập trung tất cả lều vải vào cùng một chỗ, điều này không đúng lắm!”
Tề Lượng không nói ra được rốt cuộc là chỗ nào không đúng, nhưng nhìn bông tuyết bay xuống từ trên đỉnh đầu trong lòng buồn bực như đè ép một tảng đá lớn.
“Được!”
Mấy người nhanh chóng triệu tập binh lính, tập trung tất cả lều vải trong doanh địa vào cùng một chỗ.
Các lều trướng đó đều được may thành từ da trâu, sau khi những chiến sĩ Nguyên tộc này tháo ra rồi may lại đã mở rộng lều vải hơn một chút nữa.
Nhưng chỉ là lều vải còn chưa đủ, có người lấy ra đạo cụ, một món đạo cụ đặc thù một lần duy nhất, Lưu ly hỏa thần tráo.
Sau khi kích hoạt, một cái bảo tháp như lưu ly che đậy cả cái lều vải vào bên trong, trên bảo tháp lấp lóe ánh sáng màu đỏ vàng khiến người ta cảm thấy ấm áp.
“Bọc cỏ kia đâu??”
Lúc này đột nhiên có người nhớ đến việc mà Lạc Nữ giao cho bọn họ, đó là chăm sóc tốt bọc cỏ kia.
Lúc này nhìn lên, bọc cỏ kia cũng sắp bị tuyết biến thành người tuyết.
“Cần gì quan tâm nhiều như thế, mẹ nó, ta thấy Lạc Nữ này căn bản không có ý tốt, rõ ràng muốn nhốt chúng ta ở chỗ này, làm không tốt sẽ chơi đại thông cật!”
Người nói chuyện là một hán tử mặt sẹo khẩu âm Triều Châu, hiển nhiên không thích Lạc Nữ lắm.
“Phan Tam, nói năng cẩn thận!”
Có người quát hán tử mặt sẹo ngăn hắn ta nói tiếp, tình hình khó khăn bọn họ không muốn nhìn sắc mặt Lạc Nữ nhưng vấn đề là Lạc Nữ quá mạnh.
Lại đúng lúc bọn họ có cùng một tuyến nhiệm vụ với Lạc Nữ, trừ khi quyết đoán từ bỏ tuyến nhiệm vụ khó khăn lắm mới khai quật ra.
Nếu không, tiếp theo mặc kệ xảy ra chuyện gì, bọn họ đều phải buộc chung một sợi dây thừng với Lạc Nữ.
“Hừ hừ, là chúng ta bị buộc trên một sợi dây thừng, nàng thì chưa chắc, ta thấy lúc cần thiết biết đâu chúng ta còn bị nàng coi như pháo hôi!”
Có người trong lòng đã sinh ra mấy phần oán khí, điều này cũng không thể tránh được.
Dù sao Lạc Nữ nhốt bọn họ ở chỗ này, đổi lại là ai trong lòng cũng không thoải mái, huống hồ trong khoảng thời gian này những người này nhìn sắc mặt Lạc Nữ làm việc cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Bọn họ có thể đi đến nơi này không ai là phế vật, nói cam lòng đi theo sau mông Lạc Nữ mới là trò cười.
“Đừng nói nữa, ta thấy để bọc cỏ ở bên ngoài tốt hơn, nếu thật sự là tuyết bình thường vậy đặt ở bên ngoài sẽ không có việc gì, nếu có vấn đề chúng ta cũng có thể thông qua bọc cỏ này phân biệt rõ!”
Sau khi Tề Lượng suy nghĩ một lát quyết định để bọc cỏ ở bên ngoài, cả đám dựng đống lửa ở trong lều vải lẳng lặng chờ đợi.
Tuyết càng lúc càng nhiều, trên vực tuyết Vương Ma Tử đạp tuyết mà đi, sau lưng cõng Heo mập bị vặn vẹo tay chân.
Cũng may Vương Ma Tử phát hiện Heo mập bị Lạc Nữ ném lại, nếu không tuyết lớn bao trùm có trời mới biết tên này sẽ bị chôn ở trong tuyết bao lâu mới được người ta phát hiện.