Mặc dù là tem bạch ngân nhưng ở trong mắt Lạc Nữ lại có trọng lượng không thua gì một con tem hoàng kim.
Ở trong mắt người khác, Lẫm đông chi quan này chỉ là gân gà, tuy tăng phúc rất cường đại nhưng vẫn chịu hạn chế và hoàn cảnh.
Nhưng lúc Lẫm đông chi quan nằm trên đầu nàng lại hoàn toàn khác biệt.
Lạc Nữ được Lẫm đông chi quan gia trì đồng thời kích hoạt Hàn băng huyết mạch.
Làn da vốn hồng nhuận tươi tắn đột nhiên bị sương lạnh bao bọc, đôi mắt Lạc Nữ long lanh sáng ngời lại biến thành hai viên bảo thạch màu lam chói mắt.
Hai tay mở ra, một luồng gió bão lạnh lẽo hội tụ ở chỗ Lạc Nữ, trong chốc lát khiến nhiệt độ đột ngột giảm xuống điểm băng.
“Tạch tạch tạch…”
Gió bão đảo qua, sóng tuyết lao nhanh trước mặt lập tức bị luồng khí lạnh đóng băng thành từng pho tượng tráng lệ.
“Tuy còn thiếu một chút nhưng hôm nay các ngươi đều phải chết!”
Trong hai con ngươi của Lạc Nữ chảy ra sát cơ, nàng không hề kéo dài muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến, bên doanh địa đột nhiên xuất hiện con tem hoàng kim khiến nàng cảm thấy lo lắng.
Mặc dù suy nghĩ của Lạc Nữ rất tốt, nhưng chưa chắc đã để nàng được như ý.
“Vèo!”
Ngay lúc này, một đạo thiểm địa màu vàng ngang trời khiến rất nhiều người không nhịn được nhắm mắt lại, ánh sáng chói mắt vạch phá bầu trời trong chớp mắt đã tới.
“Ngươi quá ngông cuồng!”
A Lang Thuật xuất hiện, hắn ta biến thành thiểm điện giáng xuống từ trên trời, một đôi chân to lớn đạp xuống lập tức khiến sông băng dưới chân nổ nát vụn.
Tay trái ngọc cung, tay phải trường kiếm.
Vào lúc này, hai người Bột Nhi Diệp, Mục Nhĩ Ly rót toàn bộ lực lượng vào trong cơ thể của hắn ta.
Điều này khiến A Lang Thuật lập tức tinh khí thần hợp nhất, chiến ý có thể đánh nứt vòm trời, thẳng tiến không lùi có một luồng khí thế bao trọn non sông.
“Xem các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!!”
Lạc Nữ rít lên một tiếng hóa thành một tia ô quang lao đến, vừa lên đã là tuyệt sát không có lời nói nhảm gì.
Bóng dáng hai người Lạc Nữ và A Lang Thuật đụng vào nhau, trong chốc lát cuồng phong bạo tuyết bao phủ thiên địa.
Hai người Vương Ma Tử và Heo mập trốn cách đó không xa thay đổi sắc mặt, Vương Ma Tử nhanh chóng ôm Heo mập bỏ chạy.
Sau khi A Lang Thuật nhận được lực lượng của Bột Nhi Diệp và Mục Nhĩ Ly, trong thời gian ngắn lực lượng đã đột phá cực hạn, thật sự đạt tới trình độ người đưa thư hoàng kim.
Đại chiến trình độ này hoàn toàn là thứ mà bọn họ không thể tham gia.
Hai người chạy hùng hục, thỉnh thoảng Heo mập lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, gió xoáy to lớn sau lưng khiến không khí xung quanh nhanh chóng giảm nhiệt.
Trên bầu trời không rơi xuống bông tuyết mà là từng cục mưa đá to lớn.
Lúc này một luồng khí lạnh xoắn tới khiến thân thể cương thi của Heo mập cũng không nhịn được rùng mình một cái.
“Ngươi nói lão gia hỏa kia có thể xử lý Lạc Nữ không??”
Heo mập quát to bên tai Vương Ma Tử, nhưng giọng nói lại vô cùng nhỏ bé ở trong tuyết lớn.
Vương Ma Tử không quay đầu lại nói: “Sư tử và lão hổ ai lợi hại hơn?”
“Sư tử? Lão hổ??”
Heo mập gãi đầu không phân biệt được cả hai ai lợi hại hơn.
“Cái đầu heo của ngươi, chắc chắn sân nhà của ai thì người đó được lợi!”
Lời nói của Vương Ma Tử khiến Heo mập hiểu ra, không sai, nơi này là sân nhà của Lạc Nữ, dù bố trí của Lạc Nữ còn chưa hoàn thiện nhưng nơi này là địa bàn của nàng, nàng chiếm hết ưu thế.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Còn phải hỏi? Đến bên kia!”
Vương Ma Tử chỉ về phía cột sáng con tem hoàng kim đằng trước nói.
Giống với mục tiêu mà Vương Ma Tử chú ý, cả đám người Quỷ thị cũng chú ý đến con tem hoàng kim từ trên trời rơi xuống này.
“Chẳng lẽ năm nay con tem hoàng kim là rau cải trắng, sao một con tiếp một con!”
Có người nhìn hình ảnh trước mặt, hoảng sợ nói, giọng điệu chua xót như ăn một quả chanh chua lè.
Sau khi phần lớn người đưa thư bước vào trung cấp, năng lực tối đa cũng chỉ tăng lên tứ giai.
Không có con tem hoàng kim, cả đời này bọn họ không có khả năng tăng lên, đây là một bậc trời cần con tem hoàng kim đến bắc cầu xây đường.
Nếu không, không ai có thể sửa đổi phần thiên mệnh này.
Nhìn Vương Ma Tử là biết, trước đó không có con tem hoàng kim, cho dù hắn ta khôi phục thực lực cũng chỉ có thực lực không kém Thiệu Băng bao nhiêu.
Nhưng sau khi có được con tem hoàng kim, sự chênh lệch giữa cả hai đã trở thành cách biệt trời đất.
Nhưng hết lần này đến lần khác con tem hoàng kim quá thưa thớt hiếm thấy, thưa thớt đến mức làm người ta điên cuồng, Cam Hoa chỉ lấy được tin tức về con tem hoàng kim đã liều lĩnh đi tìm.
Thậm chí còn vi phạm mệnh lệnh ban đầu của Đãng Trầm.
Cũng không phải Cam Hoa có dã tâm quá lớn, quá mức tham lam mà là hắn ta cũng sắp bị tra tấn đến phát điên, quá khát vọng đạt được một con tem hoàng kim.
Nhưng cuối cùng hắn ta tốn hết tâm tư lại không ngờ con tem “Chân Vũ ấn” này từng ở ngay dưới con mắt hắn ta, cuối cùng bị Lộ Hạo lấy được.
Nếu Cam Hoa biết được sự thật, không biết lúc này trốn ở nơi nào nôn ra máu.