Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2285 - Chương 2285 - Thoát Khỏi Vòng Vây

Chương 2285 - Thoát khỏi vòng vây
Chương 2285 - Thoát khỏi vòng vây

Bây giờ lại bị mình một đao đoạt mạng, đây thật sự là vận khí trước nay chưa từng có, hô hấp của Tống Tây Phương lập tức trở nên dồn dập.

“Xéo đi!”

Sau khi Phan Tam thấy khuôn mặt Triệu Khách lập tức phát điên, giết chết Triệu Khách không biết sẽ thu hoạch được bao nhiêu tài phú, điểm tích lũy, con tem, cũng như mở ra một cái bảo khố to lớn.

Điều này chỉ vì mình chậm một bước, bị đồ bỏ đi Tống Tây Phương này cướp đi ngay trước mắt.

Đôi mắt Phan Tam hiện đầy tơ máu, con mắt nhìn chằm chằm vào thân thể Tống Tây Phương tuôn ra sát khí nồng đậm.

Phan Tam còn thế, có thể nghĩ được tâm trạng của mấy người khác.

Từng người mặt không thay đổi đi đến bên cạnh Phan Tam, đôi mắt nhìn nhau như cùng lúc đạt thành nhận thức chung nào đó.

Duy chỉ có một mình Tề Lượng vẫn lùi lại một bước như trước đó.

Hắn ta không tham gia cũng không phản đối, thái độ ngầm đồng ý cho thấy hắn ta không muốn tham gia cũng sẽ không ra tay ngăn cản.

Nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm xác Triệu Khách, trong mắt xuất hiện vẻ do dự và suy đoán như không tin Triệu Khách sẽ chết như vậy.

Dường như Tống Tây Phương cũng đã nhận ra sát cơ dày đặc sau lưng, trong lòng nặng nề nhưng ánh mắt lại không ngừng đảo quanh xác Triệu Khách.

“Sách tem đâu??”

Hắn ta xác định tên trước mắt đã chết, trên người không có chút sinh khí nào nhưng vì sao không có sách tem?

Tống Tây Phương đưa tay lục lọi trên người Triệu Khách, thậm chí hai tay còn phủi tuyết xung quanh xác Triệu Khách nhưng vẫn không tìm thấy sách tem của Triệu Khách.

“Không thể nào, không thể nào, tại sao có thể như vậy??”

Lúc này tâm trạng Tống Tây Phương phức tạp đến cực điểm, trong đầu vang lên ong ong.

Cũng như sau khi trúng giải lại phát hiện mình mua một tấm xổ số giả, lại vẫn không buông bỏ bất kỳ một loại hy vọng mờ mịt nào.

Nhưng hy vọng đã mờ mịt đương nhiên sẽ không được toại nguyện.

Cũng như dãy số ngươi chọn đã trúng giải nhưng công ty xổ số sẽ không thừa nhận loại xổ số giả này, cũng không làm ra đền bù tổn thất gì cho ngươi.

“Tống Tây Phương, giao con tem hoàng kim ra chúng ta thả ngươi rời đi!”

Phan Tam nhìn sự biểu diễn buồn cười của Tống Tây Phương, cười lạnh: “Đừng tưởng làm vậy có thể lừa dối qua ải.”

Lời nói của Phan Tam khiến người khác nhao nhao gật đầu: “Đúng vậy, giao con tem ra ngươi vẫn có thể kiếm lời.”

“Không phải… Các ngươi… Ta không tìm được sách tem.” Tống Tây Phương thật thà quay đầu, hắn ta không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng có thể chắc chắn hắn ta đã tìm khắp xung quanh từ đầu đến cuối không tìm được sách tem của Triệu Khách.

Chỉ có người đánh giết mới có thể nhìn thấy sách tem của kẻ bị giết, làm vậy có thể ngăn cản người khác gian lận.

Tống Tây Phương lại còn nói hắn ta không tìm được sách tem??

Trong chốc lát, đám người Phan Tam nở nụ cười nhe răng, từng bước một đến gần Tống Tây Phương: “Lão Tống, câu chuyện cười này không buồn cười.”

“Cần gì chứ, mọi người quen biết một thời gian, ngươi lấy được phần giải thưởng này đủ để thực lực của ngươi tăng lên không chỉ một bậc thang, ngươi cần gì phải giữ một con tem hoàng kim đi chết chứ?”

Bọn họ tận tình khuyên bảo muốn Tống Tây Phương nhanh chóng giao con tem ra.

Nhưng Tống Tây Phương lại như không nghe thấy lời những người đưa thư này, thân thể nằm sấp trên mặt đất không ngừng tìm kiếm.

Gỡ áo Triệu Khách đang mặc ra “không có”.

Gỡ đống tuyết bên cạnh ra “không có”!

“Chẳng lẽ ở lòng bàn chân??”

Lúc Tống Tây Phương tuyệt vọng gỡ tuyết đọng ở lòng bàn chân Triệu Khách, vẻ lo lắng trên sắc mặt lập tức ngưng đọng, đôi mắt híp thành một khe hở, sau khi nhìn kỹ nền tuyết Tống Tây Phương vô cùng ngạc nhiên.

“Này, ngươi có nghe ta nói chuyện không, hỏi ngươi một lần cuối cùng, lấy con tem ra nếu không đứng trách ta ra tay!”

Từ đầu đến cuối Tống Tây Phương không đáp lại, không biết thấy thứ gì đó ở dưới mặt tuyết lại ngơ ngác bò trên mặt đất.

“Đáng chết!”

Thấy Tống Tây Phương giả chết, mấy người Phan Tam đen mặt cất bước đi tới, Phan Tam đưa tay ra túm lấy Tống Tây Phương từ dưới đất, giận dữ hét: “Ta đã nói với ngươi, ngươi có nghe không!”

Tống Tây Phương hơi ngạc nhiên, ánh mắt đờ đẫn liên tiếp nhìn về phía đôi tay của mình.

Phan Tam không tự chủ được cúi đầu xuống theo ánh mắt hắn ta.

Trong chốc lát, tình cảnh trước mắt khiến đồng tử Phan Tam co rụt lại không tự chủ được hít ngược lại một ngụm khí lạnh, cảm giác trên cột sống có hơn ngàn con rết đang bò, cả người nổi đầy da gà.

Trên hai tay Tống Tây Phương lại bò đầy hoạt khuẩn màu đen, như từng viên trứng cá màu đen đang ký sinh vào trên tay Tống Tây Phương.

“Đây là cái gì, cút ngay!”

Phan Tam đẩy Tống Tây Phương ra, nhưng khi hắn ta vừa chạm đến Tống Tây Phương cả da đầu lại tê dại, những hoạt khuẩn kia lại theo ngón tay của mình nhanh chóng nhúc nhích lên.

“A!”

Trong chốc lát Phan Tam rít gào, một tay khác rút ra đoản đao từ trong sách tem, quyết đoán chặt bàn tay của mình.

Nhưng đã quá chậm, đao còn chưa chặt xuống những hoạt khuẩn này đã điên cuồng tiến vào trong quần áo Phan Tam, trong giây lát đã bao trùm cả người Phan Tam.

Cũng như Triệu Khách, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi Phan Tam phát hiện thân thể của mình lại không chịu khống chế.

Bình Luận (0)
Comment