Sau khi làm xong mọi thứ, cuối cùng trong lòng Triệu Khách mới thở phào một hơi.
Nhưng hắn không vội trở về trong thân thể mà tiếp tục duy trì trạng thái linh hồn, dù sao ở loại trạng thái này với bên ngoài tràn ngập độc khuẩn khắp nơi không biết thuận tiện hơn bao nhiêu.
Rời khỏi Đại Hạ đỉnh, hai người Heo mập và Vương Ma Tử đang canh giữ xung quanh Đại Hạ đỉnh.
Sau khi thấy Triệu Khách, Vương Ma Tử không khỏi nhìn Triệu Khách từ trên xuống dưới: “Ngươi thế nào.”
Triệu Khách gật đầu không giải thích tại sao bây giờ hắn lại ở trạng thái linh hồn: “Thanh kim đao kia đâu?”
“Ở đây!”
Vương Ma Tử lấy ra Khả Hãn kim đao từ trong sách tem đưa cho Triệu Khách.
Lúc này, lại nghe không xa truyền đến một tiếng vang ầm ầm to lớn, tiếng động ầm ầm cuốn lên bão tuyết kinh khủng trên mặt đất, đồng thời nhiệt độ không khí xung quanh lại bắt đầu hạ xuống, Heo mập cũng lạnh đến mức bắt đầu run rẩy.
Có lẽ sau khi hắn ta trở thành cương thi, đây là lần thứ nhất cảm thấy thời tiết quá lạnh.
“Đoàn trưởng, ba lão gia hỏa kia đang liều mạng với Lạc Nữ, nhưng nhìn dáng vẻ ta đoán bọn họ không chống đỡ được bao lâu.”
Heo mập nhìn vòi rồng to lớn cuốn lên ở phía xa, không khỏi mở miệng nói.
“E rằng chẳng mấy chốc đám người này đã đến cực hạn.”
Ánh mắt Vương Ma Tử như điện nhìn rõ ràng hơn Heo mập nhiều lắm, hắn ta đã thấy trên người A Lang Thuật có rất nhiều vết thương, nhưng tình huống của Lạc Nữ cũng không tốt lắm.
Dù sao trong tình huống ngang cấp năng lực chiến đấu của A Lang Thuật hoàn toàn có thể khiến chiếm cứ ưu thế áp đảo.
Nhưng cũng như Heo mập đã nói, ba lão gia hỏa này không chống đỡ được bao lâu.
“Các ngươi trở về, ta đi tìm đám người Gia Ngọc, Thuỷ Lộc.”
Chẳng mấy chốc nơi này sẽ bị khuẩn độc bao trùm, chờ đến lúc đó đám người Thuỷ Lộc sẽ gặp nguy hiểm.
Triệu Khách để Vương Ma Tử và Heo mập tiến vào Đại Hạ đỉnh trị liệu thương thế trước, thu lại Khả Hãn kim đao tên tay rồi điều động Đại Hạ đỉnh xông vào bầu trời.
Đồng thời kích hoạt nhân cách Cao ngạo, lực cảm giác cường đại bắt đầu truy quét tung tích của bọn họ.
Triệu Khách đi vòng quanh chiến trường của hai người Lạc Nữ và A Lang Thuật, nhanh chóng tìm kiếm một vòng lại không tìm được tung tích của Thuỷ Lộc nhưng lại tìm được nha đầu Gia Ngọc này.
Tiểu nha đầu này vô cùng gian xảo, phát hiện được dưới mặt tuyết có cái gì đó lại chạy đến sau núi.
Bên kia rừng núi phức tạp, ngọn núi thể hiện ra sườn dốc to lớn vừa hay ngăn cách phần lớn băng tuyết.
Chờ đến khi phát hiện khí tức của Triệu Khách, nha đầu này chủ động sinh ra một mồi lửa cho Triệu Khách nhìn.
Nếu không, sao lại nói cô nương thông minh có kẹo ăn.
Cũng may hài tử Gia Ngọc này lanh lợi, nếu không phải nàng kịp thời nhét Kỳ nguyên châu vào trên tay hắn, hắn muốn thoát khỏi vòng vây không biết phải tốn bao nhiêu trắc trở.
Triệu Khách vỗ đầu Gia Ngọc: “Chờ xong việc này, ca ca làm một bữa tiệc cho ngươi.”
Vừa nghe đến ăn, đôi mắt Gia Ngọc phát sáng, không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước bọt, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Triệu Khách: “Có phải có rất nhiều Đại Bạch không!”
Đối với Gia Ngọc, món ngon nhất vĩnh viễn là Đại Bạch, tiếp theo là Tiểu Bạch, sau đó là Hoa Hoa, Tiểu Hoa… Cứ thế mà suy ra.
Triệu Khách vỗ ngực đảm bảo với Gia Ngọc.
“Đều có, đều có, người một nhà Đại Bạch Tiểu Bạch chỉnh tề, không thiếu một người nào cho ngươi.”
Triệu Khách nói xong đặt Gia Ngọc lên vai mình, nếu nói tìm người vậy không ai thích hợp hơn Gia Ngọc.
“Tiểu Ngọc, chúng ta đi tìm đám người Thuỷ Lộc sư phụ của ngươi trước, ngươi giúp ta tìm đi.”
Gia Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, đưa tay chỉ cách đó không xa: “Ải Cước Hổ thúc thúc trốn ở nơi đó!”
Tên Ải Cước Hổ này dùng kế điệu hổ ly sơn không thành, định đi tìm Vương Ma Tử cầu viện.
Kết quả vận khí của tên này hơi xui xẻo, sau khi đạp hụt lại rơi thẳng vào một địa động, hết lần này đến lần khác trong địa động có một khe hở, cắm chân của hắn ta vào bên trong.
Chờ đến khi Triệu Khách tìm được hắn ta, tên này đang bối rối có nên dùng đao chặt chân của mình xuống không, trong lòng suy nghĩ: “Chặt không? Làm vậy sẽ rất đau, chẳng may chảy rất nhiều máu thì làm sao bây giờ… Nhưng không chặt phải giày vò tới khi nào?”
Ải Cước Hổ nghĩ Gia Ngọc còn ở bên ngoài cũng không biết rốt cuộc như thế nào, trong lòng nóng vội như kiến bò trên chảo nóng, cắn răng một cái dứt khoát chém một đao vào cái chân thứ ba của mình.
Lúc trước Triệu Khách chỉ cho hắn ta một con dao găm bình thường, một đao kia chém xuống còn không chém đứt một phần ba, Ải Cước Hổ đau đến mức suýt ngất.
Nhưng thấy đã chặt một đao cũng không quan tâm mấy đao còn lại, tiện tay cầm một khúc gỗ cho vào trong miệng.
Theo bắp thịt trên mặt Ải Cước Hổ run rẩy từng cơn, trong động địa chật hẹp truyền ra từng tiếng chặt thịt.
Lúc thấy đã sắp chặt đứt, lại nghe thấy giọng của Triệu Khách truyền đến từ trên cửa động tia sáng tờ mờ: “Này, ngươi ở đây làm gì!”
Ải Cước Hổ nghe vậy hơi ngạc nhiên, không khỏi ngẩng đầu nhìn Triệu Khách ở trên đỉnh đầu của mình, lại cúi đầu nhìn dưới hông mình, miếng gỗ ngậm trên miệng rơi xuống đất: “Mả mẹ nó!”