Vì tránh để Ải Cước Hổ chịu đau khổ, Triệu Khách trực tiếp rút Ải Cước Hổ ra khỏi thân thể.
Đồng thời không quên nhìn thoáng qua xác chết trong huyệt động, đợi sau khi thấy dưới hông Ải Cước Hổ máu thịt be bét, khóe miệng Triệu Khách giật giật, trong lòng thầm khâm phục dũng khí của Ải Cước Hổ.
Nhưng đã tìm được Ải Cước Hổ, đám người Thuỷ Lộc đâu?
Triệu Khách đã tìm một vòng xung quanh kết giới, nhưng vấn đề là chưa từng thấy tung tích của đám người Thuỷ Lộc.
“Chẳng lẽ…”
Triệu Khách không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm gió bão to lớn phía trước, trong lòng phủ kín một dự cảm không tốt.
“Giết!”
Từng tiếng chém giết to lớn như có vô số thiên quân vạn mã đang lao nhanh trong gió lốc.
A Lang Thuật vung trường kiếm trên tay lên, trong chốc lát cuốn lên kiếm mang trăm trượng, thiên địa chấn động dữ dội như có vô cùng thiểm điện cộng minh, sát cơ khủng bố như đại dương mênh mông bao phủ, khoảng ngàn vạn thác nước màu vàng rủ xuống.
Một kiếm kinh tâm động phách như thế khiến mọi người cảm giác đây như một trận chiến đấu thiên thần.
Ngay cả một đoàn người Hồng bà bà cũng là người đưa thư cao cấp trong Quỷ thị, lúc này cũng là vẻ mặt nghiêm túc, chiến đấu đến tận lúc này A Lang Thuật hoàn toàn đang liều mạng.
Nhưng Lạc Nữ cũng không ngoại lệ, Kiến Mộc thông thiên sau lưng cắm rễ khắp nơi, điên cuồng rút ra tất cả nguyên tố tự nhiên của vùng này, sau đó chuyển hóa thành băng nguyên liên tục không ngừng cung cấp cho Lạc Nữ sử dụng.
Bàn tay ngọc vung lên, vô số băng nguyên trước mắt cũng bạo động theo, như biển lại như đao sôi trào mãnh liệt, ánh băng màu xanh lam mười vạn trượng lạnh băng lại cuồn cuộn, ngập trời đánh về phía trước.
“Yêu nữ đền tội!”
A Lang Thuật hét dài, mái tóc dày dài rối bời bay múa, hắn ta giơ trường kiếm trong tay lên chém về phía trước.
Thanh trường kiếm này là nhuyễn kiếm của Mục Nhĩ Ly, là do mười vị đại tượng đỉnh phong đương thời đồng tâm đúc thành.
Sau khi bị lực lượng lôi đình của mình bao trùm càng không thể phá vỡ, uy lực mười phần, bá khí cương mãnh, kiếm mang như một cây cột chống trời ngã xuống, rung động ầm ầm, đập hư không lật lên.
Oanh!
Một tiếng rung mạnh, đại dương nguyên tố băng phía trước bị ngăn cản, bị chặn đường đi, kiếm mang lôi đình uy năng vô thượng đều về phía trước hơn mười dặm nhưng cũng bị hòa tan.
Trong băng tuyết đầy trời, bông tuyết rơi xuống trên người A Lang Thuật như một tôn chiến thần tuyệt đỉnh cô lập, khiến mọi người cảm thấy không cách nào rung chuyền.
“Ngươi rất mạnh, ta đánh không lại ngươi nhưng ngươi cũng không giết được ta!”
Lạc Nữ đội tuyết quan, có vô cùng vô tận nguyên tố băng quay xung quanh như là Lăng ba tiên tử, tuyết thế mà độc lập.
Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn lên người A Lang Thuật, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Lão già kia, ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu!”
“Nhị ca, nhị đệ!”
Cách đó không xa, hai người Bột Nhi Diệp, Mục Nhĩ Ly vô vùng lo lắng, lực lượng mà bọn họ rót cho A Lang Thuật đã sắp hao mòn gần như không còn.
Sau khi ánh mắt A Lang Thuật nhìn thoáng qua hai vị huynh đệ này, vẻ mặt vẫn rất bình thản, cầm kiếm đứng đó như đang ấp ủ một kiếm tiếp theo.
Ở đằng xa, bóng dáng Triệu Khách lặng yên lẻn vào, ánh mắt quan sát xung quanh, thấy bóng lưng A Lang Thuật cách hắn không xa.
Triệu Khách cẩn thận quan sát, trong lòng lạnh lẽo hơn nửa.
“Quả nhiên, lão gia hỏa này trúng chiêu!”
Dưới từng mảnh bông tuyết che giấu độc khuẩn màu đen rất nhỏ bé, thậm chí đã đến trình độ không thể thấy bằng mắt thường.
Phần lớn những bông tuyết này đều bị khí tràng vô hình của A Lang Thuật ngăn cách, nhưng nguyên tố băng nơi này quá dày chắc chắn sẽ có một vài bông tuyết rơi vào trên người A Lang Thuật sau đó nhanh chóng hòa tan, để lại từng điểm độc khuẩn.
Không ngừng tích lũy xuống, không biết từ lúc nào trên cổ A Lang Thuật đã dính phải độc khuẩn kích cỡ tương đương nắm đấm của trẻ sơ sinh.
“Đáng chết!”
Triệu Khách thầm mắng một câu trong lòng, e rằng Lạc Nữ ném hắn vào trong doanh địa kia, có lẽ cũng nghĩ đến việc coi hắn là mẫu thể để bồi dưỡng những độc khuẩn này.
E rằng những binh lính và người đưa thư khác ở trong doanh địa cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng của độc khuẩn, tiến thêm một bước khuếch tán độc khuẩn.
Chỉ có lẽ nàng không ngờ tính cảnh giác của Tề Lượng rất cao, sau khi cảm giác được sự khác thường của những bông tuyết này đã để tất cả binh linh bện một cái doanh trướng cực lớn, bên ngoài có Lưu ly tráo bảo vệ, những độc khuẩn này không cách nào tới gần.
Cho đến trước mắt, cũng chỉ có mấy người đưa thư đần độn kia lây nhiễm độc khuẩn.
Triệu Khách không muốn ở lại chỗ này thêm chút nào, một khi lão gia hỏa này xong đời, đến lúc đó Lạc Nữ sẽ không bỏ qua cho hắn.
Ánh mắt lóe ra tia sáng, hắn muốn tìm tung tích của đám người Thuỷ Lộc nhanh chóng dẫn bọn họ rời khỏi.
Về phần trận pháp kết giới ở xung quanh, có “Tứ Tượng châu” ở đây căn bản không có gì đáng ngại nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định phải nhanh mới được.
Chờ sau khi ánh mắt Triệu Khách quét qua một vòng, chỉ thấy trước mắt một mảnh tuyết lớn mênh mông, nguyên tố băng cuồng bạo ngưng tụ ra vòi rồng khủng bố, khiến Triệu Khách căn bản không thấy rõ vị trí ẩn nấp của đám người Thuỷ Lộc.