Không phải Triệu Khách không muốn gọi Gia Ngọc ra, nhưng sau khi thấy độc khuẩn trên người A Lang Thuật, Triệu Khách đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ này.
Hắn ở trạng thái linh hồn không bị độc khuẩn ảnh hưởng, một khi để đám người Gia Ngọc đi ra ngoài rất dễ bị độc khuẩn ăn mòn, đến lúc đó sẽ rất rắc rối.
Bao gồm cả đám người Vương Ma Tử cũng giống như vậy.
Cho dù hắn có thể cưỡng ép rút ra cho bọn họ nhưng để lại nội thương vẫn sẽ rất rắc rối, dù sao không phải ai cũng có sức khôi phục cường đại như mình.
Bàn về năng lực khôi phục, mười Vương Ma Tử cũng không phải đối thủ của hắn.
“Lão gia hỏa, bây giờ ngươi đứng im không động đậy, là định chờ ta ra tay? Hay là ngươi đã phát hiện… Ngươi trúng độc!”
Giọng Lạc Nữ vẫn trong trẻo như chuông bạc, chỉ là ánh mắt chưa từng sắc bén như vậy.
Nàng đang thử thăm dò, thăm dò xem lão gia hỏa trước mắt còn lại bao nhiêu lực lượng, nhưng A Lang Thuật lại như một cọc gỗ, vẫn đứng đấy không hề động đậy.
Trong lúc vô hình, khí tràng xung quanh A Lang Thuật vẫn tăng cường gấp bội.
Trong chốc lát Lạc Nữ không nhìn ra mức độ của A Lang Thuật, sợ ném chuột vỡ bình, tiếp tục nói: “Thật ra bây giờ ngươi muốn đi vẫn có thể đi, ngươi không đi là vì bọn họ, a, không, là nàng!”
Lạc Nữ nói xong, ngón tay chỉ về phía trước.
Triệu Khách đang trốn nhìn theo ngón tay Lạc Nữ, không khỏi đưa tay ôm trán, trong chốc lát chỉ cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Phía dưới có một huyệt động, một đoàn người Thuỷ Lộc đang trốn ở trong động.
Đào Cơ thả ra một luồng sương mù màu đỏ hồng ngăn cách tuyết lớn ở ngoài động, nhưng chỉ ngăn cách được tuyết bay.
Trong không khí càng ngày càng lạnh, sắc mặt đám người Thuỷ Lộc đã trở nên trắng bệch, về phần Triệu Mẫn tất nhiên cũng chẳng tốt hơn là bao.
Thỉnh thoảng Camilleri lại đi ra rìa cửa động lo lắng nhìn xung quanh, cũng không biết đang tìm hắn hay tìm Gia Ngọc.
“Sao lại trốn ở chỗ này! Chẳng trách tìm một vòng xung quanh cũng không tìm được.”
Trong lòng Triệu Khách không nhịn được mắng chửi, trốn ở chỗ nào không tốt lại trốn ở chỗ này, đây không phải trở thành con tin của Lạc Nữ sao?
Trên thực tế, cũng không phải đám người Thuỷ Lộc không muốn chạy, mà căn bản không chạy được.
Sau khi Kiến Mộc cắm rễ khắp nơi, nguyên tố băng cuồng bạo nhanh chóng đóng băng rừng núi xung quanh, dù là tảng đá hay cây cối đều nhanh chóng bị đông lạnh nát.
Tốc độ của bọn họ căn bản không thể chạy thoát những nguyên tố băng quét ngang tới, bất đắc dĩ chỉ có thể núp ở trong huyệt động này miễn cưỡng giữ mạng.
Tận đến lúc này, bọn họ càng không cách nào trốn đi.
Tuy trong động lạnh lẽo còn có thể giữ mạng, một khi đi ra bọn họ sẽ nhanh chóng bị chết cóng.
Dường như thấy được bóng dáng của Triệu Mẫn, cuối cùng mí mắt A Lang Thuật hơi giật giật, ánh mắt trở nên nhu hòa.
Răng môi hé mở, dường như thấy được bóng dáng một người khác ở trên người Triệu Mẫn.
“Giống, quá giống!”
Ánh mắt A Lang Thuật lập tức trở nên mê ly như thấy được thanh mai trúc mã ngày xưa, nàng mặc hỉ phục đỏ tươi bước xuống xe ngựa, từ đó nàng đã trở thành vương phi Mộc vương phủ.
“Hít!”
Khí lạnh theo xoang mũi tràn vào phế phủ khiến A Lang Thuật tỉnh táo lại từ sự mê ly, đối mặt với Lạc Nữ trước mắt, A Lang Thuật chậm rãi giơ cao trường kiếm trong tay, đồng thời một tay khác kéo ngọc cung.
“Lão già kia, ngươi muốn làm gì!”
Nhìn hành động của A Lang Thuật, trong lòng Lạc Nữ đột nhiên xuất hiện một dự cảm xấu.
A Lang Thuật không nói tiếng nào, chỉ vung cánh tay chậm rãi kéo dây cung.
Thanh Trụy tinh cung này như cảm nhận được suy nghĩ chịu chết trong lòng A Lang Thuật, thân cung phát ra từng tiếng lôi kinh, một con giao long miệng phun thất tinh bay ra từ trên thân cung.
Trong chốc lát thất tinh lấp lóe, dẫn dắt ra từng sợi lực lượng tinh quang ở trên bầu trời, rót vào trên người A Lang Thuật.
“Nhị đệ, nhị ca!”
Sau khi hai người Bột Nhi Diệp, Mục Nhĩ Ly đứng dưới đất thấy cảnh này, không khỏi đồng thanh gọi.
Khóe mắt hai người trào ra nước mắt, còn chưa rơi ra khỏi hốc mắt đã biến thành vụn băng.
Hai ngươi đưa tay ra đập mạnh vào lồng ngực của mình, đây là sự sùng kính cao nhất của Nguyên tộc, cũng là tiệc tiễn biệt của hai huynh đệ bọn họ với A Lang Thuật.
Tinh quang quán thể, rõ ràng A Lang Thuật muốn lấy trạng thái mạnh nhất của mình làm tế phẩm phát động một tiễn toàn lực, nhưng sau khi A Lang Thuật bắn ra một tiễn này chắc chắn phải chết.
“Không, không phải như vậy, A Lang Thuật thúc thúc, đừng…”
Triệu Mẫn không hiểu A Lang Thuật muốn làm gì, nhưng từ động tác của hai vị thúc thúc Bột Nhi Diệp và Mục Nhĩ Ly lập tức hiểu được kết quả.
Nàng giãy giụa muốn xông ra ngoài ngăn cản, lại bị Thuỷ Lộc kéo về: “Nha đầu, nếu ra ngoài sẽ phải chết, đến lúc đó chẳng phải phụ công ba vị thúc thúc liều mình cứu ngươi sao!”
Sắc mặt Triệu Mẫn trở nên trắng bệch, ánh mắt áy náy lập tức khiến nàng cảm thấy không có mặt mũi nào nhìn A Lang Thuật ở giữa không trung.
Là mình quá tự phụ, là mình coi đó là đương nhiên.
Nếu không phải mình kiêu ngạo và tự phụ, mọi việc sẽ không từng bước một đi tới ngày hôm nay.