Chẳng may chạy đến chỗ không nên chạy, làm không tốt còn xảy ra vấn đề.
Ví dụ như nhà của Ải Cước Hổ cũng là nơi nghiêm cấm người sống đặt chân vào.
“Nơi này là vườn rau xanh, đều trồng củ cải.”
Triệu Khách chỉ nhân sâm tinh trong vườn rau xanh nói.
“Chỗ này tốt như thế, ngươi lại trồng củ cải??” Tuy Triệu Mẫn đã thưởng thức hương vị của đống củ cái này, nhưng vẫn cảm thấy rất kỳ quái với điều này.
Ở trong lòng nàng, nơi này có linh khí tràn đầy nên cấy ghép dược vật vào trồng nhiều hơn mới đúng, Triệu Khách lại đi trồng củ cải.
Đối với điều Triệu Khách cũng chỉ cười nhạt rồi nói: “Thật ra đặc điểm lớn nhất của người Hán chúng ta là thích một mẫu ba phần đất, lúc mình không có việc lại trồng chút gì đó, thật ra trồng củ cải cũng rất tốt.”
Dường như Triệu Mẫn cũng tràn đầy cảm xúc với chuyện này gật đầu, không thể không thừa nhận Hán tộc là chủng tộc đặc biệt nhất mà nàng từng gặp, đủ siêng năng cũng có đầy đủ trí tuệ.
Nhưng đây không phải một chủng tộc hiếu chiến.
Nghĩ đến đây, Triệu Mẫn không nhịn được nở nụ cười, ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm vào Triệu Mẫn như đã hiểu được hàm nghĩa trong nụ cười của nàng.
Nhưng Triệu Khách không giải thích điều gì, cũng không cần phải giải thích, vì bánh xe lịch sử đã sớm được quyết định.
Lúc Chu Nguyên Chương giơ lên đại kỳ, đế quốc to lớn coi thường Hán tộc, coi người Hán là dê bò sẽ tan thành mây khói trong khoảnh khắc.
“A, vì sao bên kia lại có vầng sáng màu hồng, còn có tiếng động kỳ quái??”
Lúc này, Triệu Mẫn đột nhiên chú ý đến sâu trong rừng cây không xa có một vầng sáng màu hồng, còn có thể nghe được tiếng ma sát kỳ quái như hai khối gỗ đụng vào nhau.
Triệu Khách ngạc nhiên, khóe miệng giật giật không muốn trả lời.
Ngược lại Thuỷ Lộc đang ngồi trong vườn rau xanh uống một ngụm nước cẩu kỷ, sau đó cười đắc ý nói: “Hắc hắc, đó là vì Đào Cơ đang chữa bệnh cho gốc cây già.”
“Chữa bệnh?? Không phải hắn bị thương sao? Tại sao lại biến thành chữa bệnh??”
Triệu Mẫn cũng không phải là tiểu hài tử dễ lừa, ngược lại rất khôn khéo lập tức bắt được ẩn ý trong lời nói của Thuỷ Lộc.
Không đợi Thuỷ Lộc giải thích, Triệu Mẫn đã hơi nhíu mày: “Thì ra hắn vẫn luôn giả vờ?”
Bị một câu của Triệu Mẫn nói toạc ra, Thuỷ Lộc cũng không có gì tiện giấu giếm.
“Dù sao thương tổn cũng không nặng, ta suy nghĩ với tính cách lằng nhà lằng nhằng của hắn, có trời mới biết có đẩy lên đào tinh nào đó không, dứt khoát giả vờ trọng thương đi.”
Thì ra chuyện đầu tiên sau khi Thuỷ Lộc trở lại Đại Hạ đỉnh, cũng là nghiêm túc nói cho Đào Cơ biết thương tổn của gốc cây già chỉ có nàng chữa được, nhất định phải âm dương điều hòa, mượn tinh hoa đào mộc của Đào Cơ mới có thể khôi phục.
Lúc đầu Đào Cơ không vui, kết quả lại thấy cả đám người Thuỷ Lộc hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào nàng.
Người lườm nàng hung hăng nhất là Mạt Lỵ, nhe răng nhếch miệng khiến Đào Cơ tê cả da đầu, không vui cũng phải vui.
“A, đám người các ngươi rất biết bày trò!”
“Không có cách nào, ai bảo nhà ta chỉ có hai lão đầu này chứ.”
Triệu Khách nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
“Vậy bọn họ đều có lão bà, ngươi thì sao? Đừng nói cho ta biết ngươi có suy nghĩ long dương(1)!”
(1) Ý nói thích nam nhân.
Triệu Mẫn chỉ việc lần trước Miêu Đạo Nhất giả trang thành phu nhân của hắn, Triệu Mẫn muốn điều tra chuyện này căn bản không thể lừa được nàng.
Triệu Khách bĩu môi một cái không trả lời Triệu Mẫn, hắn chỉ thở dài, vẻ mặt sa sút đi về phía tòa lầu gỗ nho nhỏ cách đó không xa.
Thấy thế Triệu Mẫn hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía Thuỷ Lộc.
Lại nghe Thuỷ Lộc tỏ vẻ thần bí nói: “Lão bà của hắn phi thăng!”
“Phi thăng??”
Triệu Mẫn nghe vậy cũng không hiểu ra sao, trong lòng tưởng tượng còn tưởng lão bà của hắn đã qua đời, lại nhìn về phía bóng lưng tiêu điều của Triệu Khách, trên khuôn mặt lại vẻ biểu cảm kỳ lạ, bĩu cái miệng nhỏ nhắn tự nhủ: “Thì ra là một người chung tình.”
Sau khi ở lại trong Đại Hạ đỉnh thêm một ngày, Triệu Khách dẫn theo Triệu Mẫn quay về khách điếm trước đó, dù sao quận chúa Mộc vương phủ biến mất thời gian dài như vậy, mấu chốt là trong khoảng thời gian này ở sau núi vừa có sét đánh, vừa có tuyết rơi, ban ngày biến thành đêm đen, đêm tối biến thành ban ngày, thật sự giống như tận thế.
Là lão bản khách điếm, ngày nào hắn ta cũng quỳ trên mặt đất cầu thần bái Phật.
Một tên lão bản khách điếm như hắn ta còn hoảng sợ như vậy, chứ đừng nói đến những quân Hán khác đi theo đến đây.
Những quân Hán kia thấy tình huống lần này còn bình tĩnh hơn lão bản nhiều, mượn một cái cuốc của lão bản, đào hơn một trăm cái hố to ở bên ngoài khách sạn.
Lúc đầu lão bản khách điếm không hiểu đây là muốn làm gì, tìm một tên quân Hán nghe ngóng mới nghe tên quân Hán này vẻ mặt đắc ý nói: “Còn có thể làm gì, nhân lúc có thời gian đào cho mình cái hố thoải mái một chút chứ sao.”
Lão bản khách điếm: “Không phải, các ngươi…”
“Chúng ta làm sao??”
Mấy quân Hán ngoài cười nhưng trong không cười vây quanh, lộ ra cơ bắp trên cánh tay, thấy thế lão bản không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt: “Mấy vị, các ngươi muốn chết hay sống không liên quan đến ta, nhưng các ngươi đào mộ phần ở cửa khách điếm của ta, sau này ta làm ăn thế nào.”