“Ngươi còn muốn làm ăn???”
Những quân Hán xung quanh nghe vậy lập tức ngừng công việc trên tay, vẻ mặt quỷ dị nhìn chằm chằm lão bản như nghe được một trò cười thú vị gì đó.
Lão bản bị những quân Hán này nhìn chằm chằm đến cả người run rẩy, cuối cùng không nhịn được lùi lại quái dị nói: “Các ngươi còn muốn như thế nào nữa!”
“Hừ, đừng nói chúng ta không quan tâm ngươi, bên kia có một cái hố đủ chôn cả nhà già trẻ của ngươi, đừng nghi ngờ, nếu hai ngày sau công tử nhà chúng ta còn chưa trở về, ngươi nên sớm rửa sạch sẽ cổ, tự chôn mình đi.”
Mọi người thường nói thiên hạ to lớn đều là vương thổ, khi đó thiên hạ giới hạn trong Trung Nguyên.
Thiên hạ Nguyên triều rộng lớn hơn rất nhiều, vô số trọng trấn đóng quân.
Nếu Tam công tử chết đi, dù ngươi có chạy đến chân trời cũng có người bắt ngươi trở lại, đến lúc đó sẽ chết thảm hại hơn.
Không bằng chôn ngay chỗ này, đỡ phải trúng mấy đao còn giữ được toàn thây.
Lúc nghe mấy quân Hán nói chuyện, lão bản cũng thấy tuyệt vọng.
Ngay lúc này, Triệu Khách lại dẫn theo Triệu Mẫn trở về, hai người đi ra từ trong rừng cây giống như một đôi tình nhân đi hẹn hò, không thấy A Đại đâu.
Ải Cước Hổ… Tên này còn đang yên lặng đắm chìm trong cơn đau cắt da, tạm thời không muốn đi ra với Triệu Khách.
Sau khi thấy Triệu Khách và Triệu Mẫn, trong chốc lát đôi mắt tất cả quân Hán trợn tròn, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách như nhìn người cứu thế.
“Dọn dẹp hành lý, chuẩn bị trở về Đại Đô!”
Triệu Khách không để ý đến ánh mắt sốt ruột kích động của những quân Hán này, xua tay ra hiệu bọn họ chuẩn bị trở về.
Tác phong của đám quân nhân vĩnh viễn là nhanh chóng khẩn cấp nhất, không đợi lão bản phản ứng cả đám lấy tốc độ như gió lốc đóng gói hành lý đặt lên xe ngựa, chỉ trong vòng nửa nén hương đã chuẩn bị hoàn tất.
Triệu Mẫn không có thói quen ngồi xe ngựa, cho nên tự cưỡi một con tuấn mã.
Triệu Khách lại không giống vậy, hắn càng thích ngồi xe ngựa hơn, tuy không phải quá dễ chịu nhưng ít nhất thoải mái hơn cưỡi ngựa.
Quan trọng nhất là không cần chịu đựng mùi mồ hôi thối trên người ngựa.
“Ôi ôi ôi! Các ngươi đi rồi ai lấp hố cho ta, nhiều hố như vậy, ta lấp đến lúc nào mới xong!”
Chờ đến khi cả đám rời đi lão bản mới phục hồi tinh thần, nhìn hơn trăm cái hố mấp mô trước khách điếm của mình, trong lòng chửi đổng một trận.
Cũng ngay lúc này, trong xe ngựa ném ra một thỏi đại kim tử nện xuống trước chân lão bản.
“Vàng!”
Sau khi thấy cục vàng dưới chân, sắc mặt lão bản mừng như điên tiện tay nhét cục vàng vào trong lồng ngực của mình, đồng thời quay đầu gọi tiểu nhị trong điếm: “Quách Thủy, đi ra lấp hố!”
…
Trên đường quay về Đại Đô.
Triệu Khách ngồi trong xe ngựa nhưng người lại đã lặng yên trốn vào Đại Hạ đỉnh.
Tình huống lần này không giống với dự đoán của hắn, vốn tưởng chuyến đi này ít nhất mười ngày nửa tháng, lại không ngờ sẽ trở lại nhanh như vậy.
“Xem ra vẫn không tránh khỏi nhiệm vụ chính tuyến!”
Trong lòng Triệu Khách suy nghĩ, trận biện luận Phật Đạo này Phật môn chiếm đủ ưu thế, Toàn Chân giáo hoàn toàn là châu chấu đá xe, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ kết quả.
Nhưng vấn đề là, tuy hắn có thể dựa vào thần thông Phật môn của hắn để gia nhập Phật giáo, thuận lợi hoàn thành lần đại biện luận này, nhưng đây chắc chắn không phải kết quả mà hắn mong muốn.
Thậm chí Triệu Khách có một loại dự cảm, một khi nhiệm vụ chính tuyến bắt đầu tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như họ đã nghĩ, gia nhập Phật giáo cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt.
Triệu Khách càng nghĩ vẫn cảm thấy quan chức tốt nhất, về phần nhiệm vụ chính tuyến, đến lúc đó chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Đương nhiên trước lúc đó hắn còn có một việc muốn làm, Triệu Khách lấy Tứ Tượng châu ra cầm trên tay.
Tứ Tượng châu đã hoàn thành, tiếp theo phải khảm nạm hạt châu này vào trong con mắt ở trước ngực của hắn.
Làm vậy sẽ tăng thực lực của hắn lên một bước, ít nhất trong tương lai sẽ khiến hắn có vốn liếng đặt chân ở Đại Đô rồng rắn lẫn lộn.
Về phần Miêu Đạo Nhất có tới đòi nợ hay không, vấn đề này đã sớm bị Triệu Khách ném ra sau gáy.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách bình tâm tĩnh khí ngồi ngay ngắn, trong lòng khẽ động con mắt trước ngực đã chậm rãi mở ra, đôi mắt đen trống rỗng thâm trầm như vực sâu không thấy ánh sáng, như muốn hút tất cả vào bên trong.
Lúc Triệu Khách đặt Tứ Tượng châu ở trước ngực hắn, theo suy nghĩ của Triệu Khách thúc giục, một luồng lực hút cường đại chậm rãi nâng Tứ Tượng châu lên, dần hút vào trong đồng tử.
【 Đinh! Ngươi đang tiến hành một hành động nguy hiểm, cảnh cáo! 】
【 Đinh! Ngươi đang tiến hành một hành động nguy hiểm, hành động của ngươi đã vi phạm trong phạm vi quy tắc cho phép, xin lập tức dừng lại. 】
【 Cảnh cáo, hành động của ngươi vô cùng nguy hiểm, xin lập tức dừng lại! 】
Một tiếng tiếp một tiếng nhắc nhở truyền ra từ trong sách tem, khiến Triệu Khách lập tức không nhịn được nhíu mày.
“Đồ vật của ta, dùng như thế nào ta nói mới tính, vi phạm quy tắc gì!”
Triệu Khách lạnh lùng vặn hỏi, đương nhiên sách tem sẽ không cho hắn bất kỳ câu trả lời chắc chắn gì, ngược lại tiếng nhắc nhở cảnh báo càng ngày càng nhiều.