Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2306 - Chương 2306 - Dưới Thiên Phạt (2)

Chương 2306 - Dưới thiên phạt (2)
Chương 2306 - Dưới thiên phạt (2)

Sơ ý một chút, bố cục mà bọn họ trù tính hơn mười năm sẽ trôi theo dòng nước vì một đạo thiên lôi này.

Vì vậy, dù biết rõ phải cản tai thay cho yêu nghiệt kia, bọn họ cũng phải nghiến nát răng nuốt vào trong bụng.

Một đoàn người Lý Chí Thường cũng chạy đến từ trong dịch quán, nhưng đứng cách đám người Tam Giới rất xa.

Tam Giới hòa thượng sai một tên tiểu tăng đến kể rõ tình huống, hy vọng hai môn Phật Đạo tạm thời buông bỏ ân oán, hòa giải lôi kiếp trên đỉnh đầu trước lại nói.

Nhưng Lý Chí Thường nghe xong không khỏi ngoài cười nhưng trong không cười.

Hắn ta cũng không ngốc, hiểu rõ thái độ hiện nay của triều đình với Toàn Chân giáo, biện luận Phật Đạo lần này hoàn toàn là một tai nạn với Toàn Chân giáo bọn họ.

Trong lòng Lý Chí Thường chỉ ước gì trận lôi kiếp này rơi xuống, tốt nhất bổ ra lỗ thủng gì đó ở trong hoàng cung.

Đến lúc đó, trên triều đình tự có người góp lời với Mông Ca Hãn, hủy bỏ vở kịch biện luận Phật Đạo lần này.

Cứ vậy, Toàn Chân giáo bọn họ có thể tranh thủ thời gian hơn mười năm nữa, ổn định lại từ trong sự thất bại của hai lần biện luận Phật Đạo trước đó.

Chờ đến lúc đó, Phật giáo còn có thể nhận được sự chú ý của triều đình hay không lại là một chuyện khác.

“Chưởng giáo, nếu không chúng ta…”

Mấy trưởng lão nhìn nhau, trong chốc lát ánh mắt nhìn về phía đám người Tam Giới hòa thượng trở nên âm hiểm.

Nhưng cuối cùng Lý Chí Thường cũng không phải loại tiểu nhân hèn hạ kia, đã là chưởng giáo chân nhân của Toàn Chân giáo, trong lòng vẫn có đủ sự ngông nghênh.

Hắn ta khinh thường làm việc đâm đao sau lưng kia.

Cho dù không có biện luận Phật Đạo, danh tiếng Toàn Chân giáo bọn họ cũng đã bị phá hủy trên tay hắn ta, còn muốn hắn ta đi gặp các đời chưởng giáo Toàn Chân giáo như thế nào.

Lúc này hắn ta xua tay nói: “Đưa tin xuống, ra lệnh đám đệ tử xếp Thiên cương bắc đẩu trận.”

“Thế nhưng chưởng giáo…”

“Đừng nói nữa, lúc này chúng ta ra tay là sai, không ra tay càng sai.”

Mấy vị trưởng lão đi theo sau lưng Lý Chí Thường đều là người từng trải, nghe Lý Chí Thường nói xong liền hiểu ý, xuất công không xuất lực chứ sao.

Bọn họ làm dáng một chút là được, chủ yếu vẫn là Phật môn ra tay, nếu không thể ngăn cản thiên lôi, đến lúc đó tất nhiên trên triều đình sẽ có người bênh vực cho Toàn Chân giáo.

Nếu chống đỡ được thiên lôi, đây sẽ là kết quả khi Phật Đạo liên thủ, ngoài ra còn có thể tiêu hao lực lượng của Phật môn, đây chính là một công nhiều việc tốt.

Trong chốc lát, Lý Chí Thường và mấy vị trưởng lão nhìn nhau mỉm cười, nụ cười đặc biệt vui vẻ.

Một tên trưởng lão trêu chọc: “Vừa hay thiên lôi này rơi xuống là khí cương chính, cũng có thể quét hết yêu ma tà quỷ cất giấu trong Đại Đô.”

Miêu Đạo Nhất đi theo phía sau nghe vị trưởng lão này nói xong không khỏi ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi: “Ngụy sư bá, thiên lôi này có liên quan gì với yêu quái khác?”

“Ha ha, Đạo Nhất, ngươi không hiểu rồi, mặc dù Đại Đô là hoành thành, tà ma bình thường không dám vào nhưng cũng có một vài yêu quái cải trang người thường, đến chỗ này mưu cầu sinh kế, ví dụ như những nơi gánh hát kia, e rằng không thiếu yêu ma ẩn nấp.”

Người được Miêu Đạo Nhất gọi Ngụy sư bá tên là Ngụy Chí Dương, là Thông phán Toàn Chân giáo, trưởng lão chưởng quản hình pháp Toàn Chân giáo.

“Trong thân thể yêu ma quỷ túy đều trọc tinh ô tà, bọn chúng không biết ẩn giấu khí tức như thế nào, thiên lôi rơi xuống, khí tức trên người bọn chúng cũng sẽ bị thiên lôi hấp dẫn, đến lúc đó… Hừ hừ.”

Ngụy Chí Dương không nói hết câu chỉ cười lạnh một tiếng, ngược lại Truyền công trưởng lão Chu Chí Lập bên cạnh nói tiếp: “Đến lúc đó thiên lôi hấp dẫn, những yêu ma tà túy ẩn nấp trong Đại Đô đừng mơ sống sót.”

Miêu Đạo Nhất nghe đến đó, vẻ mặt trở nên xám trắng, nói thầm: “Hỏng bét! Tiểu Yên!”

Vừa nghĩ đến Tiểu Yên còn đang sống trong thành, tinh thần Miêu Đạo Nhất đại loạn không chút nghĩ ngợi quay đầu chạy.

“Đạo Nhất, ngươi đi đâu!”

Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Miêu Đạo Nhất, mấy vị trưởng lão và đám người Lý Chí Thường đều không nhịn được nhíu mày.

Phát hiện sau khi Miêu Đạo Nhất một mình xuống núi đến đây, khoảng thời gian này tính cách càng ngày càng nóng vội.

Lý Chí Thường đưa tay vuốt râu suy nghĩ nói: “Xem ra tính cách hài tử này vẫn là thiếu niên, đã dính chút thói hư tật xấu trong trần thế ô trọc này, Chí Ứng sư huynh, sau khi trở về phải trông coi tốt hơn mới được.”

“Chưởng giáo nói rất đúng.”

Người được Lý Chí Thường gọi là sư phụ của Miêu Đạo Nhất, Tàng kinh các trưởng lão Phiền Chí Ứng.

Tuổi tác của người này lớn hơn Lý Chí Thường rất nhiều, mặc dù là sư huynh cùng thế hệ của Lý Chí Thường, nhưng vì là người quá chất phác lại không giỏi ăn nói, quan hệ với các sư huynh đệ trong giáo rất xa cách.

Cũng vì nguyên nhân này nên không thể kế thừa vị trí chưởng giáo chân nhân, lại để Lý Chí Thường trở thành chưởng giáo chân nhân hiện nay.

Lúc này Phiền Chí Ứng nhướn mày nhìn về phía Miêu Đạo Nhất chạy như điên, trong lòng cũng không nhịn được thở dài, chỉ nghĩ tính cách thiếu niên cũng không suy nghĩ nhiều.

Đúng vào lúc này, đám người Tam Giới đã ra tay.

Bình Luận (0)
Comment