Tuy Triệu Khách cũng chưa từng đi qua nơi được gọi là hộp đêm Lâm gia kia, nhưng trên mặt cảm giác cũng không kém nhiều.
Đối mắt với ánh mắt đánh giá của Triệu Khách, cuối cùng Lộ Hạo hơi không nhịn được, liếc mắt khinh bỉ nhìn Triệu Khách: “Ở trong Hồng Yên quán còn chưa nhìn đủ sao.”
“Hắc hắc, ta chỉ tò mò ngươi thay đổi dáng vẻ như thế nào.”
Đối với Lộ Hạo, mỗi lần Triệu Khách gặp nàng đều cảm thấy rất quen thuộc lại rất xa lạ.
Quen thuộc với thần thái của nàng, xa lạ với vẻ ngoài của nàng.
Tên này đã không hề quan tâm giới tính, nhưng mỗi lần gặp nàng vẻ ngoài đều có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Bớt nói nhảm đi, thiên lôi ngày hôm qua là ngươi tạo ra?”
Đương nhiên Lộ Hạo sẽ không nói vấn đề mình thay đổi vẻ ngoài như thế nào cho Triệu Khách, trực tiếp hỏi việc liên quan đến thiên phạt.
Điều này không chỉ là trực giác của nàng, quan trọng hơn là hôm qua Triệu Khách lén lút lẻn vào hoàng cung, Lộ Hạo đã phát hiện tên này.
Ngay sau đó thiên lôi đã đến.
Ngoại trừ Triệu Khách, Lộ Hạo không nghĩ ra người khác.
“Hắc hắc, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn!” Triệu Khách coi thường việc này, lập tức chuyển đề tài: “Ngươi tìm đến ta không phải chỉ hỏi chuyện này chứ?”
“Dĩ nhiên không phải, ngươi nợ ân tình của ta cũng nên trả, giết người giúp ta thì thế nào!”
“Bớt đi, việc Chân Vũ ấn lần trước đã trả sạch nhân tình.”
“Cút, lão nương đúng là mắt mù, giúp ngươi nhiều lần như vậy, ngươi đúng là ăn vào bụng chó.”
Hai người Triệu Khách và Lộ Hạo đều không cho đối phương cò kè mặc cả, nếu người không biết nhìn thấy e rằng còn tưởng hai người đang liếc mắt đưa tình.
Sau khi tranh luận một chút, Lộ Hạo cho Triệu Khách một tờ giấy, là người mà nàng muốn giết.
Người này là một tên quan viên Hán, nhưng cũng là quan viên Hán nắm giữ thực quyền hiếm có.
Triệu Khách không hỏi Lộ Hạo tại sao muốn giết hắn ta, đây là tuyến nhiệm vụ của Lộ Hạo, hắn hỏi cũng vô dụng.
Nhưng coi như điều kiện trao đổi, hắn giết tên này giúp hắn ta, Lộ Hạo phải giúp hắn điều tra một vài manh mối liên quan đến Bồ Tát kinh.
Bồ Tát kinh là nhiệm vụ chi nhánh, từ sau khi rời khỏi Khai Linh bảo tự đến bây giờ vẫn chưa có manh mối.
Lợi ích của nhiệm vụ chi nhánh này khá kinh người, Triệu Khách tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ, Triệu Khách suy đoán có khả năng trong hoàng cung sẽ có một bộ phận manh mối nhiệm vụ Bồ Tát kinh.
Đây không phải Triệu Khách suy đoán lung tung, như Miêu Đạo Nhất đã nói, chính vì đương kim Khả Hãn thấy Bồ Tát kinh mới có thể khiến Phật giáo nhận được sự coi trọng lớn lao.
Có lẽ phiên bản lúc đầu của Bồ Tát kinh ở trong hoàng cung.
“Thành giao, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, gần đây vẫn nên khiêm tốn một chút, theo ta được biết rất nhiều người đang mong đợi chém đầu ngươi.”
Lộ Hạo nói xong đã muốn đứng dậy rời đi, nàng không tiện ở lại nơi này quá lâu, trong cung còn có rất nhiều chuyện cần nàng đi làm.
Sau khi hai người để lại cách liên lạc, Triệu Khách lặng yên không tiếng động chuồn khỏi hoàng cung.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Triệu Khách lập tức gọi ra Đại Hạ đỉnh chạy khỏi Đại Đô, không ở lại một khắc nào.
Thân phận của hắn là Phó lưu thủ Lưu thủ tư Đại Đô, lại còn là người Hán, một khi bị người ta nhận ra sẽ xuất hiện rất nhiều rắc rối.
Cách ổn thỏa nhất là trở về Đại Đô cùng với Triệu Mẫn.
Hơn nữa đám người Triệu Mẫn cũng đã chứng kiến việc hắn bị sét đánh, cho dù Triệu Mẫn không nói ra chuyện này, đừng quên còn những quân Hán đó.
Triệu Khách không dám chắc chắn những người này có thể quản được miệng mình hay không.
Cũng không trách Triệu Khách lại cẩn thận như thế, chuyện dẫn lôi tấn công Đại Đô chắc chắn là một rắc rối.
Một khi lộ ra, mặc kệ là đế quốc to lớn như Nguyên triều hay Phật môn giúp hắn đỡ lôi, Triệu Khách tin tưởng bọn họ sẽ dốc hết sức lực đuổi giết hắn.
Sau khi tận mắt thấy thực lực của lão đại Phật môn, Triệu Khách cảm thấy hắn vẫn nên khiêm tốn một chút giống như Lộ Hạo đã nói.
Cho nên, không lâu sau khi Triệu Khách khống chế Đại Hạ đỉnh nhanh chóng xông ra khỏi Đại Đô, đã tìm được một đoàn người Triệu Mẫn chậm rãi di chuyển trên quan đạo.
Điều bất ngờ là, sau khi Triệu Mẫn thấy Triệu Khách trở về lại hoàn toàn không có bất kỳ vẻ ngoài ý muốn nào.
Thậm chí cũng không hỏi vì sao Triệu Khách lại bị sét đánh, bao gồm cả những quân Hán sau lưng nàng cũng mắt điếc tai ngơ với việc của Triệu Khách.
Nếu không phải trong nhóm bọn họ thiếu mất mấy người, Triệu Khách cũng tưởng đám người này hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Xe ngựa đã không còn, Triệu Khách cũng chỉ có thể cưỡi trên lưng ngựa đi sóng vai với Triệu Mẫn ở phía trước.
Trên đường đi, có mấy lần Triệu Khách há miệng muốn nói chuyện, nhưng mấy lần mở miệng lại không biết phải giải thích như thế nào.
Cũng giống như ngươi đã thành niên trộm nội y của biểu tỷ, sau khi sử dụng xong lại đặt ở đầu giường, kết quả sau khi đi học về phía hiện biểu tỷ đã lấy nội y đi.
Ngươi có biết tâm trạng này phức tạp đến mức nào không??
Đặc biệt ngày hôm sau ngươi ăn cơm chung với biểu tỷ, dường như biểu tỷ đã quên mất chuyện này, chỉ có điều thỉnh thoảng híp mắt nhìn ngươi.
Ngươi hiểu được tâm trạng đó không??