Ngay lúc Triệu Khách trốn ở biên giới thành cung, trong Đại Đô đã sớm thành một mảnh địa ngục nhân gian đầy thê thảm.
Thiên phạt chia ra làm sáu, trong đó một đạo bổ vào hoàng cung, một đạo bổ vào một trạch viên của người giàu có, bốn đạo còn lại bổ vào xóm nghèo.
Đối với những dân nghèo này, đây đơn giản là tai bay vạ gió.
Tiếng la khóc đến từ mẫu thân, một nữ nhân chỉ mới ba mươi tuổi ôm thật chặt hài tử vào trong ngực.
Hài tử chỉ bị lôi quang thoáng qua cũng không tiếp xúc trực tiếp, cả người đã biến thành than cốc.
“A di đà Phật, thiện tai, thiện tai! Chư vị sư huynh đệ, làm phiền mọi người siêu độ.” Sắc mặt Cát Mã Bạt Hi đầy đau đớn, áo cà sa màu trắng trên người đã sớm biến thành màu đen.
Trên người cũng có nhiều chỗ đốt bị thương, chỉ có thể giao việc siêu độ vong hồn cho mấy vị cao tăng Phật môn phía sau.
“Tôn giả đã cố hết sức, giao chuyện còn lại cho bần tăng đi.”
Tam Giới hòa thượng đi tới nhìn ngón tay Cát Mã Bạt Hi còn đang rỉ máu, không khỏi nhíu mày nói.
“Đa tạ Đại hộ pháp, không biết chư vị pháp sư khác có mạnh khỏe không.”
Lần này vì bảo vệ Đại Đô, Phật môn thật sự đã tổn binh hao tướng, hắn ta còn tốt nhưng phần lớn các tăng nhân khác bị thiên lôi phản phệ đều đã trọng thương.
Tam Giới hòa thượng bất đắc dĩ lắc đầu: “Hai vị đại sư Thiếu Lâm thiền tông đều đã tọa hóa, đám người Diệu Thiền đại sư Ngũ Đài sơn cũng bị thương nặng, còn có rất nhiều tăng nhân ở mấy nơi Phật môn khác bị thiên lôi phản phệ, nhưng cũng may sẽ không tổn thương đến tính mạng, đã được ta sắp xếp vào Khai Linh bảo tự.”
“Khai Linh bảo tự!”
Cát Mã Bạt Hi ngạc nhiên, cái tên quen thuộc này khiến người ta phải nhớ lại một vài điều, gật đầu nói: “Như thế rất tốt.”
Ngay lúc hai người nói chuyện với nhau, một vị tiểu hòa thượng tuổi tác không lớn đứng trong phòng bếp Khai Linh bảo tự lại nở nụ cười, hai tay cầm thìa lớn khuấy đều thuốc trong nồi, cổ tay tiểu hòa thượng đã bị cắt ra một vết thương, máu tươi theo cái thìa chảy vào trong nồi.
Thuốc trong nồi tràn ngập một luồng tà quang dày đặc.
“Hắc hắc hắc, uống đi, uống đi, uống nồi nước này mới có thể giác ngộ cái gì gọi là Phật pháp!!” Tiểu hòa thượng nhìn trong nồi bốc lên tà quang, trong lòng không khỏi cười như điên.
“Ôi chao, thật thê thảm!”
“Không phải sao, nghe nói Long Phúc cung của vị kia lóe lên bạch quang, người đã thành bộ xương, thảm!”
Mấy tên thái giám trong cung cúi đầu vừa đi vừa khe khẽ bàn luận chuyện ngày hôm qua, tuy cung nội nghiêm cấm âm thầm bàn tán chuyện này nhưng sao có thể cấm được chứ.
Tử thương nặng nề, thật sự vô cùng thê thảm.
Có người còn không tìm được xác, hoàng cung còn như thế, càng khỏi phải nói đến bên trong Đại Đô.
Tử thương to lớn trước nay chưa từng có, trong chốc lát toàn bộ Đại Đô đều phủ kín một tầng bóng ma.
“Nghe nói trên triều hội hôm nay, mấy vị lão thần đã sắp tranh cãi ngất trời.”
Mặc dù không có ai dám nói là Mông Ca Hãn triều chính sai lầm, nhưng tiêu điểm tranh cãi lần này vẫn ở chỗ có nên tổ chức biện luận Phật môn và Toàn Chân giáo hay không.
Triệu Khách nằm trên hành lang hoàn toàn không có tâm trạng lắng nghe những chuyện lung tung rối loạn này, tên người lộn xộn gì đó, hắn nghe xong cảm thấy đầu to như cái đấu.
Phát hiện tiếng động rối bời bên ngoài đã dừng lại, Triệu Khách dự định tìm một cơ hội chuồn ra khỏi hoàng cung.
Ngay lúc Triệu Khách dự định rời đi, thái giám phía dưới đột nhiên không nói gì nữa, giọng nói cứ như im bặt.
Triệu Khách nhìn lên, chỉ thấy mấy tên thái giám cúi đầu ngã quỵ dưới đất.
“Các ngươi thật sự gan to bằng trời, cung nội nghiêm cấm thảo luận việc này, các ngươi còn dám đứng đây nói năng xằng bậy, kéo toàn bộ xuống trượng hình đánh chết.”
Dưới hành lang vang lên tiếng quát lạnh lùng của nữ nhân, mặc cho những thái giám này cầu xin tha thứ, vẫn bị thị vệ xách như gà con kéo xuống.
“Các ngươi đều lui ra.”
Sau khi nữ nhân cho người xung quanh lui xuống, lẳng lặng ngồi trên ghế trong hành lang: “Trong hoàng cung có mười hai đô thống thực lực không cao nhưng cũng có thực lực người đưa thư trung cấp đỉnh phong, thái giám cầm đèn bên cạnh hoàng đế không thua gì những cao thủ người dự bị các ngươi, ngươi trốn ở đây không phải tìm chết sao!”
Triệu Khách xoay người nhảy xuống từ trên nóc hành lang, thân thể ngồi xổm trong bụi cỏ bên cạnh hành lang, bóng dáng ẩn nấp sau lưng nữ tử.
“Cũng đúng, ta còn tưởng là ai lại dọa ta một trận, ta nói sao ngươi lại mất bóng dáng, thì ra đều đã lăn lộn đến nước này, lợi hại, lợi hại!”
Nghe tiếng cười nhạo của Triệu Khách, nữ tử lại cười lạnh: “Không thì sao, những người dự bị các ngươi phải tranh bá, đám tôm tép nhỏ bé chúng ta còn không núp thật xa sao.”
Triệu Khách có thể nghĩ đến cách né tránh lực trùng kích mãnh liệt của biện luận Phật Đạo, vậy người khác cũng có thể nghĩ ra được.
So sánh với làm quan, vào cung cũng là một cách không tệ.
Dù nhiệm vụ ít một chút, thù lao cũng không cao nhưng vẫn có thời cơ, hơn nữa nơi này lại là chỗ an toàn nhất trên đời này, nếu không Triệu Khách cũng không trốn ở nơi này.
Nữ tử nói xong xoay người lại, một khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt trang điểm nhẹ, dáng ngồi rất bình tĩnh nhẹ nhàng, cảm giác hơi giống tiểu muội Lâm gia.