Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2313 - Chương 2313 - Tông Nhân Phủ

Chương 2313 - Tông Nhân phủ
Chương 2313 - Tông Nhân phủ

Đương nhiên, không phải mỗi người đều nghĩ như vậy.

Cũng có người sau khi nhận được tiền không định rời khỏi Đại Đô, mà càng vui mừng tiếp tục ở lại trong Lưu thủ tư.

Sau khi cầm được tiền lại tiêu pha vào nữ nhân và đổ phường.

Nhưng sau ngày thứ hai bọn họ tiêu dao khoái hoạt, xác những người này sẽ bị phát hiện trong hẻm nhỏ nào đó, hoặc là rãnh nước bẩn ở Đại Đô.

“Đã làm xong!”

Triệu Khách ngồi trên ghế của hắn, không nhanh không chậm dò hỏi.

“Vâng, đã làm theo phân phó của ngài, chỉ cần là người không rời khỏi thành vào sáng nay, tất cả đã được giải quyết sạch sẽ!” Người nói chuyện là một tên tiểu quản sự Mộc vương phủ.

Mặc dù là tiểu quản sự nhưng muốn hắn ta đi giết mấy người Hán chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Lúc này quản sự đối mặt với Triệu Khách thật sự là khâm phục sát đất, vẻ mặt khi nhìn về phía Triệu Khách cũng vô cùng phức tạp.

Ai có thể ngờ một tên người Hán như thế, trong khoảng thời gian ngắn lại nhanh chóng từ một vị quan nhỏ như hạt vừng trở thành Phó lưu thủ Đại Đô, mông còn chưa ngồi ấm chỗ đã lắc mình biến hóa, thay thế vị trí của A Đại trở thành Đại quản gia Mộc vương phủ.

Vị trí Phó lưu thủ còn đồng thời gồm nhiều mặt, phần vinh hạnh đặc biệt này thật sự khiến người ta sắp trợn mắt choáng váng.

“Việc này làm tốt lắm, ngươi lui ra đi, ngoài ra chuẩn bị xe ngựa ta muốn đi gặp một người.”

Sau khi Triệu Khách phân phó, tiểu quản sự trước mắt không dám chậm trễ chút nào nhanh chóng đi xuống sắp xếp.

Triệu Khách nhanh chóng lên chức đương nhiên cũng rước lấy rất nhiều ánh mắt kỳ lạ.

Lúc đầu Triệu Khách còn chưa để ý, chẳng mấy chốc Triệu Khách từ cuộc nói chuyện của một vài hạ nhân, biết được mình lại bị người ta hiểu lầm thành trai lơ của Triệu Mẫn.

Dường như cũng chỉ có như vậy, mới có thể giải thích việc Triệu Khách nhanh chóng thăng quan tiến chức trong khoảng thời gian này.

Tuy Triệu Khách cũng không thấy phản cảm với suy đoán này nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.

Cho đến khi Triệu Khách nhớ đến ánh mắt Cát Mã Bạt Hi nhìn hắn lúc rời đi, Triệu Khách mới đột nhiên hiểu ra kỳ lạ ở chỗ nào, trong lòng không khỏi thầm mắng: “Phi, nói tới nói lui vẫn là ngại lão tử ăn bám!”

“Còn chưa tìm được?”

Hắc Trác vừa gãi lỗ tai vừa không nhịn được hỏi thăm Thiên Dụ.

Lại nói hai người đã đến Đại Đô lâu như vậy, từ đầu đến cuối không tìm được bất kỳ manh mối gì, còn làm chậm trễ rất nhiều thời gian vì chuyện này.

Trong khoảng thời gian gần đây, điểm tích lũy của hai người đã sắp rơi ra khỏi top 20.

Tuy không quan tâm xếp hạng trên điểm tích lũy, nhưng cứ cà lơ phất phơi không có chuyện để làm như vậy, trong lòng Hắc Trác luôn cảm thấy không dễ chịu lắm.

“Mấy ngày trước thiên lôi bổ xuống, ta luôn cảm thấy không thích hợp, thứ đồ chơi này càng giống kết quả khi có người bị quy tắc trừng phạt, cẩn thận một chút, trong lòng ta luôn có một loại dự cảm xấu!”

Khuôn mặt Thiên Dụ đau khổ, rõ ràng là một nam nhân rất anh tuấn nhưng luôn cau mày khiến người ta cảm thấy người sống đừng đến gần.

Nhưng cũng chẳng trách, trong khoảng thời gian này hắn ta muốn tìm kiếm căn nguyên liên quan đến hỗn loạn, từ đầu đến cuối lại không có bất kỳ kết quả gì.

Dù là thuật xem bói của hắn ta cũng xuất hiện vấn đề rất lớn, hình ảnh nhìn về tương lai càng ngày càng mơ hồ, điều này nói rõ biến số trong tương lai vượt xa dự đoán của tất cả mọi người.

“Đã biết, đúng, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”

Hắc Trác không muốn tiếp tục lằng nhằng vấn đề này với Thiên Dụ nữa, đổi chủ đề dò hỏi, dù sao cứ tiếp tục di chuyển không có mục đích như vậy thật sự quá nhàm chán.

Nói xong lời này, bước chân của Thiên Dụ đột nhiên dừng lại, bên tai nghe thấy tiếng bánh xe nghiền ép ầm ầm truyền đến, không khỏi xoay người nhìn theo phương hướng của tiếng động.

Hắc Trác cũng xoay người nhìn theo, màn xe ngựa cuốn lên, Hắc Trác liếc mắt đã thấy được Triệu Khách ngồi ở trong xe ngựa.

“A, là tiểu tử này!”

Ánh mắt Hắc Trác sáng ngời, đã lâu không gặp được Triệu Khách, không ngờ Triệu Khách lại sống vui vẻ sung sướng ở trong Đại Đô, lúc đi ra ngoài còn có xe ngựa và thị vệ đi theo.

“Đi!”

Thiên Dụ vẫy tay lôi kéo Hắc Trác đi theo sau.

“Này này này, ngươi muốn đi đâu??” Hắc Trác bị Thiên Dụ lôi kéo không khỏi kêu lên kỳ quái.

Nhưng cho tới bây giờ Thiên Dụ không thích giải thích hành động của mình, Hắc Trác hỏi cũng vô dụng.

Hai người đi theo sau xe ngựa của Triệu Khách, cho đến khi đi đến trước một tòa phủ đệ xa hoa.

Lúc này sắc trời còn sớm, nhưng trước cửa phủ đệ lại có không ít xe ngựa đang đợi.

Hắc Trác ngẩng đầu lên, trên cửa phủ đệ treo ba chữ Tông Nhân phủ.

“Tông Nhân phủ Đại Đô? Tiểu tử kia đến đâu làm gì?”

Hắc Trác không khỏi gãi đầu, trong chốc lát không hiểu ra được.

Hiển nhiên không chỉ Triệu Khách sống rất tốt, chẳng mấy chốc Hắc Trác đã thấy một đám người quen cũ khác.

Một tên hòa thượng cao lớn mạnh mẽ, trên cổ đeo một vòng Phật châu màu đen đi tới, người đi đường còn chưa tới gần đã bị một luồng lực lượng vô hình đẩy ra.

Đơn giản là một chiếc xe tăng hình người.

“Là hắn, hắn cũng tới!”

Bình Luận (0)
Comment