Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2316 - Chương 2316 - Anh Hùng Thật (2)

Chương 2316 - Anh hùng thật (2)
Chương 2316 - Anh hùng thật (2)

Về chuyện phải chữa trị cho Tiểu Yên như thế nào, Miêu Đạo Nhất cũng không có chút manh mối gì.

Cho nên mới nghĩ đến Triệu Khách, Miêu Đạo Nhất nghĩ Triệu Khách là người theo lối đan đỉnh, đệ tử xuất thân Mao Sơn, thủ đoạn tuyệt đối không thua gì đã sư thúc, sư bá của mình, chắc chắn sẽ có cách cứu Tiểu Yên.

Sua khi Triệu Khách suy nghĩ một lúc, nhíu mày nói: “Cứu nàng không khó, nhưng ngươi phải làm giúp ta một việc.”

“Cái gì!”

Miêu Đạo Nhất nhíu mày, trong lòng đề phòng, đối với người trước mặt, từ trước đến nay Miêu Đạo Nhất chưa từng nhìn thấu hắn.

Luôn cảm thấy đúng là tên này có thực lực cao thâm, nhưng đồng thời cũng là một bụng suy nghĩ xấu.

Triệu Khách mỉm cười thần bí, như đáp lại như hỏi ngược lại: “Còn nhớ rõ ta từng nói cho ngươi biết lý tưởng của ta chứ?”

“Lý tưởng!!”

Trong đầu Miêu Đạo Nhất không khỏi nhớ đến lúc hai người chia tay trước khi đến Đại Đô, Triệu Khách mở miệng đọc một bài thi từ Nhạc Phi.

“Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục, tiếu đàm khát ẩm hung nô huyết.”

Trong đầu thoáng qua một suy nghĩ, sắc mặt Miêu Đạo Nhất không khỏi thay đổi, một phát giữ lấy tay Triệu Khách: “Không phải ngươi muốn…”

Miêu Đạo Nhất cũng không nói hai chữ còn lại ra miệng, đôi mắt cảnh giác liếc nhìn xung quanh nơi này.

Chờ sau khi phát hiện người xung quanh không chú ý đến bọn họ, Miêu Đạo Nhất nói nhỏ: “Nơi này là Tông Nhân phủ, nếu ngươi giết người ở nơi này chắc chắn sẽ gây ra rắc rối ngập trời.”

Miêu Đạo Nhất không biết Triệu Khách muốn giết ai, nhưng giết người ở chỗ này tuyệt đối không phải một lựa chọn sáng suốt.

“Hắc hắc, ngươi phối hợp với ta là được.”

Đối với lời khuyên can của Miêu Đạo Nhất, Triệu Khách căn bản không để trong lòng, hắn đến giết người chứ không phải đến tham gia thọ yến gì đó.

Lại nói hắn không quen với Tông Nhân phủ, cần gì quan tâm sau đó làm loạn đến lật trời.

“Mạng của Tiểu Yên ở trên tay ngươi, ngươi đồng ý thì ta giúp ngươi.”

Triệu Khách nói xong lấy ra một viên Cố bản đan đã trải qua sự gia công của Hắc công xưởng từ trong sách tem, viên đan dược kia đủ để Tri chi tinh khôi phục thương thế.

Miêu Đạo Nhất nhìn đan dược trên tay Triệu Khách, vẻ mặt ảm đạm: “Tại sao lại là ta!”

Hắn ta tin tưởng nếu Triệu Khách muốn giết người, tất nhiên có tầng tầng lớp lớp thủ đoạn, có cách im hơi lặng tiếng giết chết một người, lại cứ muốn kéo mình xuống nước.

Điều này khiến trong lòng Miêu Đạo Nhất cảm thấy rất khó chịu.

“Ha ha, bởi vì ta thích!”

Triệu Khách thích cảm giác kéo tên đạo sĩ vệ đạo này xuống khe rãnh, có lẽ chịu ảnh hưởng khi xem Kim Dung hồi bé, Triệu Khách luôn cảm thấy đạo sĩ giết người mới là chuyện đương nhiên.

Đương nhiên, Triệu Khách thích nhất cảm giác nhìn Miêu Đạo Nhất từng bước một đột phá thanh quy giới luật của mình, từ một Bồ Tát bùn biến thành một người sống sờ sờ.

“Hừ, ta không có chuyện tốt Long dương kia, còn nữa không phải ngươi và Tam công tử cái kia… Cái kia cái đó sao.”

Đối mặt với Miêu Đạo Nhất nhiều chuyện, Triệu Khách bĩu môi nói: “Ngươi có tin ta đi tìm chưởng giáo nhà ngươi nói Tam công tử thích ngươi không, đảm bảo ngày hôm sau chưởng giáo nhà ngươi sẽ rửa sạch ngươi đưa lên giường của Tam công tử.”

Miêu Đạo Nhất: “…”

Lúc Triệu Khách và Miêu Đạo Nhất trò chuyện, ánh mắt Triệu Khách nhìn thoáng qua, thấy đám người Trương Bằng cất bước đi tới từ đằng xa.

Hai người Hắc Trác, Thiên Dụ cũng đi theo phía sau.

Thấy thế, Triệu Khách cong môi cười lạnh, cánh tay khoác vai Miêu Đạo Nhất nói nhỏ.

Cũng không biết nói cái gì, vẻ mặt Miêu Đạo Nhất trở nên ảm đạm: “Điều này…”

“Ngươi không chịu giúp ta giết người, ta dựa vào cái gì phải cứu yêu quái kia giúp ngươi, hai con đường ngươi tự chọn đi.”

Triệu Khách nói xong lời này, trong lòng Miêu Đạo Nhất rất không tình nguyện, lại nghe Triệu Khách tiếp tục nói: “Hừ, công tử Tông Nhân lệnh cũng không phải thứ tốt, đại công tử hào môn Nguyên tộc mà ngươi cũng không dám giết, ha ha, được rồi, không làm khó ngươi nữa.”

Ánh mắt khinh bỉ của Triệu Khách khiến sắc mặt Miêu Đạo Nhất lúc sáng lúc tối, siết chặt nắm đấm nói: “Ai nói ta không dám, cứ làm theo lời ngươi đi.”

Sau khi hai người quyết định, cuối cùng trên mặt Triệu Khách đã xuất hiện nụ cười.

Miêu Đạo Nhất thấy chuyện cũng đã nói xong tạm thời rời khỏi Triệu Khách.

Sau khi Miêu Đạo Nhất rời khỏi Triệu Khách, lập tức bị đám sư huynh đệ Toàn Chân giáo kia bao vây.

“Đạo Nhất, sư phụ có lệnh cấm, nghiêm cấm ngươi lêu lổng với tên kia, sao ngươi lại không nghe theo chứ?”

“Đúng vậy, sư đệ, tên này đường đường là nam nhi cao bảy thước, lại vì quan chức quỳ gối dưới váy nữ nhân, thật sự làm mất hết mặt mũi của nam nhi chúng ta, sư đệ không được sai lầm.”

Mấy vị sư huynh lời lẽ chính nghĩa, Miêu Đạo Nhất lại lạnh nhạt quan sát từng người, trong lòng có một loại cảm giác khác.

Những vị sư huynh đạo đức tùy tiện này chỉ coi Vương huynh là một tên trai lơ ăn bám, thậm chí cảm thấy lần trước ở Mộc vương phủ, Vương huynh dựa vào Tam thiên đạo tạng của Toàn Chân giáo bọn họ mới không bị Tam Giới hòa thượng độ hóa.

Công lao càng lớn hơn thuộc về Toàn Chân giáo bọn họ, không có liên quan gì với Vương huynh.

Nhưng lại không biết thực lực của Vương huynh chắc chắn không thấp hơn các sư thúc sư bá nhà mình, thậm chí là sư phụ của mình.

Bình Luận (0)
Comment