Những điều này là hắn ta tận mắt nhìn thấy.
Tuy không vừa lòng với nhân phẩm của hắn, nhưng cũng không chịu nổi như những sư huynh này đã nói.
Lúc này nghe được sư huynh giận dữ mắng mỏ Triệu Khách khúm núm với một nữ nhân, thần phục dưới gấu váy nữ nhân, khoe khoang làm dáng.
Không biết vì sao Miêu Đạo Nhất đột nhiên nghĩ đến lời nói vừa rồi của Triệu Khách.
Nếu Tam công tử thật sự mở miệng, có phải chưởng giáo chân nhân cũng sẽ rửa sạch mình đưa lên tận cửa hay không.
Đây chỉ là một câu nói đùa của Triệu Khách nhưng lúc này Miêu Đạo Nhất tự hỏi lòng mình, đây cũng không phải chuyện không có khả năng, không, phải nói là không chỉ rửa sạch sẽ, làm không tốt còn bôi hương phấn ở trên người mình, ăn mặc trang điểm lộng lẫy rồi mới đưa lên.
Nếu đối tượng không phải là mình, tin tưởng những vị sư huynh lời lẽ chính nghĩa trước mắt cũng sẽ tình nguyện đi hoàn thành nhiệm vụ này.
Bởi vì Toàn Chân giáo thật sự quá thiếu sự ủng hộ trên triều đình, còn những sư huynh này của mình… E rằng lại giơ lên là cờ suy nghĩ vì tình hình chung, không biết trong lòng còn vui vẻ đến mức nào.
Sau khi trở về từ Mộc vương phủ lần trước, Miêu Đạo Nhất đã chính tai nghe những vị sư huynh này nhắc đến Tam công tử rất nhiều lần.
Về phần nói Triệu Khách không có khí khái nam nhân, bọn họ sao biết được trong lòng tên này cường đại đến mức nào.
Sao bọn họ biết vừa rồi hai người nói chuyện cũng đã tính toán xong, nên làm thế nào để giết chết một tên đại công tử hào môn Nguyên tộc.
Vừa nghĩ đến đây, lúc này Miêu Đạo Nhất lại nhìn đám sư huynh, trong lòng không khỏi cảm thán.
Lúc quay đầu nhìn về phía Triệu Khách, trong ánh mắt Miêu Đạo Nhất tràn đầy sự khâm phục: “Một người tiểu nhân thật, đại trượng phu, anh hùng thật…”
Tông Nhân phủ náo nhiệt như vậy, Bách Đằng là đại công tử Tông Nhân phủ lệnh, ở trong Đại Đô không dám nói có thể so sánh với Mộc vương phủ nhưng cũng là hào môn hạng nhất.
Cộng thêm Tông Nhân phủ chủ quản cưới hôn tang giá thú, tế tự đại điển của tôn thất.
Từ nhỏ Bách Đằng đã tai nghe mắt thấy, ngoại trừ học một thân huyền thuật cũng có bản lĩnh khéo léo thật.
Lúc này biện luận Phật Đạo sắp mở ra, bao nhiêu đệ tử đại giáo đều đến tham gia chúc thọ, đương nhiên hắn ta cũng sẽ đi ra phụ trách tiếp đón, đồng thời kết giao với một số đệ tử đại giáo thuận tiện sau này mình làm việc.
“Gặp qua đại công tử, đã sớm nghe qua đại công tử khí khái phi phàm, văn thao vũ lược, thiếu niên anh hùng, bây giờ gặp được thật sự không phải tầm thường.”
Mấy vị đệ tử Toàn Chân giáo thấy Bách Đằng lập tức lại gần.
Miêu Đạo Nhất đứng ở phía sau thấy thế, trong lòng càng thêm khinh bỉ những sư huynh này.
Vừa rồi còn nói cái gì đại trượng phu đi lại trên thế gian phải cương trực công chính.
Hiện tại…
Hắn ta chưa từng thấy Triệu Khách nịnh nọt, ngược lại thấy sư huynh nhà mình hèn mọn như thế.
“Khách sáo, khách sáo, chư vị đạo trưởng đều là đệ tử Toàn Chân, sau này tiền đồ không đo lường được.”
Bách Đằng mỉm cười, không thể không nói dáng vẻ của tên này đúng là đường hoàng, lúc mỉm cười khiến người ta có cảm giác vui vẻ.
Tuy Bách Đằng khách sáo nhưng trong lòng cũng không muốn ở cạnh những đạo sĩ Toàn Chân giáo này.
Thái độ trên triều đình rất rõ ràng, là muốn chèn ép Toàn Chân giáo, nâng đỡ Phật giáo để quản lý thiên hạ.
Những người mà Bách Đằng muốn kết giao, tất nhiên không phải những đệ tử Toàn Chân giáo này, người mà hắn ta để ý là hai vị khác.
Ánh mắt Bách Đằng nhìn thoáng qua, ở góc ngoài điện có một tăng nhân đang hờ hững nhìn chằm chằm hoa sen trong hồ nước.
Trong chốc lát, ánh mắt Bách Đằng sáng ngời: “Ngọc Hành đại sư.”
Chỉ nói một câu Ngọc Hành đại sư, Bách Đằng không khỏi vội vàng bước tới nhanh chóng nghênh đón, để lại một đám đệ tử Toàn Chân giáo nhìn nhau, rất là xấu hổ.
“A di đà Phật, vừa từ biệt trước đó không lâu, nay đã gặp lại thí chủ, trạng thái của thí chủ còn tốt hơn trước.”
Hiển nhiên Ngọc Hành nhận ra vị đại công tử Bách Đằng này, hoặc phải nói đây là nhiệm vụ của hắn ta.
Triệu Khách vội vàng làm nhiệm vụ, phát hiện ngoài hắn ra đương nhiên những người khác cũng không rảnh rỗi, a, ngoại trừ hai người Hắc Trác và Thiên Dụ này.
Những người dự bị khác đều được xếp trong top mười, Ngọc Hành hòa thượng này cũng là như thế, có lẽ là vì thân phận Phật giáo nên tên này lại xuôi gió xuôi nước, Triệu Khách đứng cách đó không xa nhìn bảng điểm.
Tên này lại đã lên đến top 3, hạng nhất là một tên gọi là Bàn Tam, Triệu Khách không có ấn tượng gì với người này.
Nhưng có thể thấy được tốc độ tích điểm của tên này thật sự nhanh hơn người bình thường một mảng lớn.
Người thứ hai là người quen của hắn, Cừu Bách Lăng.
Có trời mới biết rốt cuộc nàng nhanh chóng lao tới vị trí này như thế nào.
So sánh ra, Triệu Khách lại hơi xấu hổ, cảm thấy cái bia ngắm là mình làm việc hơi không xứng chức, bây giờ vừa hay hắn mới chen vào top 10.
Cái này còn trong tình huống hắn hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh vượt mức, cộng thêm giết chết Mục Nhĩ Ly, điểm tích lũy mới có sự thu nhập to lớn, lúc này mới có thể thuận lợi chạy vào top 10.